↓↓ Truyện Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa Full - Granty
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Hôm nay Vũ Quỳnh diện một chiếc váy màu tím rất thanh nhã, để lộ phần vai gợi cảm nhưng cũng khá kín đáo. Cô cứ luôn miệng cười trước mặt bà Mai Hoa, hai tay nhu mì chấp lại để ở trước vạt váy, e lệ như những cô gái mới lớn. Vĩnh Phong nhìn thấy đến buồn cười.
Quả thật Vũ Quỳnh khi đứng trước mặt bà Mai Thanh luôn là một cô gái ngoan, nhưng nếu bà Mai Hoa chứng kiến được cô ả ở vũ trường thì cái hình tượng bây giờ sẽ sụp đỗ ngay tức khắc.
Chào hỏi bà Mai Hoa vài câu, Vũ Quỳnh kín đáo liếc mắt về phía chiếc xe, nơi mà Vĩnh Phong và Hiểu Đồng đang từ từ bước xuống. Cô ta giật cả mình khi thấy Vĩnh Phong đang đở Hiểu Đồng bước ra khỏi xe, máu nóng trên người dường như đông lại. Tay bóp chặt chiếc ví màu tím đẹp đắc tiền trong lòng bàn tay. Nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ mặt tươi tỉnh của mình, tiếp tục tươi cười với bà Mai Hoa.
Nhìn bộ quần áo trên người Hiểu Đồng, Vũ Quỳnh liền cười mĩa mai thầm nghĩ: ” Bác gái dẫn cô ta đến đây với bộ dạng này chắc là có ý đó, vậy thì mình ngu dại gì mà không tiếp tay cho bác ấy chứ. Mau chóng đuổi cô ta đi càng xa càng tốt”
Cô ta cười lả lơi khi thấy Vĩnh Phong và Hiểu Đồng đi đến, xả ngay vào lòng của Vĩnh Phong, mặc kệ bên cạnh cậu đã có Hiểu Đồng, mặc kệ bàn tay hai người vẫn nắm chặt lấy nhau.
- Anh Vĩnh Phong!. Em nhớ anh quá hà, mấy bữa nay anh biến đi đâu mất tiêu, làm em tìm mỏi cả mắt. Bắt đền anh đó.
Quá bất ngờ, Vĩnh Phong không ngờ Vũ Quỳnh lại dám ôm mình trước mặt mọi người nên không kịp né tránh, cậu buông tay Hiểu Đồng ra để đẩy Vũ Quỳnh ra khỏi người cậu, vì tay kia của cậu bị thương vẫn còn yếu.
Nhưng Vũ Quỳnh nhân cơ hội đó chen ngang vào giữa hai người. Ôm chặt lấy cánh tay của Vĩnh Phong kéo cậu đi về phía ba mẹ mình. Cô ta còn cố ý giẫm mạnh vào chân của Hiểu Đồng, để cho Hiểu Đồng ở lại một mình với cái chân đau.
Ba mẹ Vũ Triết thấy Vũ Quỳnh tình tứ khoát tay Vĩnh Phong đi đến gần thì cười trách:
- Bà xem, con gái lớn rồi mà lúc nào cũng như con nít. Từ hồi nhỏ cứ bám riết lấy Vĩnh Phong, Vĩnh thành. Lớn rồi mà vẫn còn đeo theo .
- Tụi nó từ nhỏ đến giờ đã là thanh mai trúc mã rồi. Tất nhiên là thích dính vào nhau. Tuổi trẻ bây giờ không như chúng ta hồi xưa, chúng nó hễ yêu là mạnh dạn bày tỏ – Bà Mai Hoa cười nói, cố ý nói to, khẽ đưa mắt về hướng Hiểu Đồng vẫn còn đứng im ở đó nhìn về hướng họ. Trong ý nghĩ hiện lên một nụ cười thâm sâu.
- Mẹ …- Vĩnh Phong cảm thấy khó chịu trước câu nói của mẹ, cậu càu nhàu lên tiếng. Thái độ bực tức rõ ràng hiện trên gương mặt, cậu hất tay Vũ Quỳnh ra khỏi tay mình.
Nhưng bà Mai Hoa phớt lờ ý của cậu, tiếp tục tươi cười nói:
- Anh chị xem, con trai tôi tới tần tuổi này rồimà còn mắc cỡ. Con trai lúc nhỏ rất biết nghe lời, khi lớn khôn rồi thì chỉ thích làm trái ý mẹ mà thôi.
Ông Vũ Triết cười khà khà vỗ vai Vĩnh Phong nói:
- Tuổi trẻ mà chị, chúng chỉ thích được tự do làm theo ý mình. Tại vì thời của chúng ta đã lạc hậu rồi. Thôi nào, chúng ta mau vào trong thôi, không nên để khách của chúng ta chờ lâu.
- Anh nói cũng phải, chúng ta mau vào đi – Bà Mai Hoa gật đầu tán thành, ngữ khí thanh cao.
Nói rồi ông Vũ Triết đưa tay chỉ về hướng cửa ra vào lịch sự mời. Chờ bà Mai Hoa bước đi rồi ông mới cùng vợ theo sau. Vũ Quỳnh cũng vội kéo tay Vĩnh Phong vào trong nhưng Vĩnh Phong đã hất tay cô ra rồi ung dung quay lại bước về phía Hiểu Đồng.
Cậu đưa tay nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Hiểu Đồng, xoa nhẹ, trấn an:
- Đừng lo gì hết. Anh sẽ luôn bên cạnh em. Tin anh đi.
Hiểu Đồng nhìn sâu vào trong đôi mắt của Vĩnh Phong, đôi mắt màu đen sáng lấp lánh nhìn cô một cách ấm áp, đôi môi khẽ mĩm cười. Hơi ấm từ bàn tay cậu ủ ấm bàn tay cô, khiến cái lạnh bao bọc bàn tay cô bị xua đi.
Hiểu Đồng khẽ chớp mắt, đáp lại ánh mắt ấm áp của Vĩnh Phong. Sau đó cô khẽ mĩm cười, trao hết niềm tin vào bàn tay ấm áp kia. Hiểu Đồng nhẹ nhàng gật đầu.
Vĩnh Phong mĩm cười kéo tay ôm Hiểu Đồng vào lòng, truyền hết sự ấm áp của mình sang cho Hiểu Đồng, rồi dìu cô đi vào bên trong. Sự thân mật của họ khiến người khác cảm thấy thật ngọt ngào như hương vị của một cây kẹo mút, càng mút càng thấy ngọt.
Vũ Quỳnh tức lồng lộn lên khi thấy cảnh âu yếm của Hiểu Đồng và Vĩnh Phong. Cô ả nhìn Hiểu Đồng bằng cặp mắt hình viên đạn, chỉ hận không thể băm nát cô ra. Sắc mặt bừng bừng đỏ lên, cô ta nắm chặt tay lại, móng tay bấm vào da thịt đau điếng. Chỉ muốn giang tay tát cho Hiểu Đồng một trận cho hả căm giận.
Nhìn thấy Vĩnh Phong dìu Hiểu Đồng đi lướt qua mình mà anh ta không có lấy một cái liếc nhìn mình. Cô ta bặm môi giậm chân thình thịch, tức tối vô cùng.
- Được lắm. Mày cứ tận hưởng đi, lát nữa tao sẽ cho mày biết thế nào là nhục nhã.
Nghĩ xong, cô vội vàng nối gót Vĩnh Phong và Hiểu Đồng đi vào cửa.
Mấy cô tiếp tân thấy Vĩnh Phong khoát tay một cô gái ăn bận bình thường thì lấy làm tức tối lắm. Họ đâu có xa lạ gì với cậu ba của tập đoàn Nguyên Thành Phong. Họ hầu như đều là những cô gái còn rất trẻ và cũng rất xinh đẹp. Chẳng ai là không bị Vĩnh Phong thu hút cả. Bao nhiêu lần họ tìm cách bày tỏ với cậu, e thẹn có, tình tứ có, cũng có người cũng bạo dạn dám bày tỏ thẳng thừng với cậu, vấn đề là họ đều rước nhục vào thân. Biết là sẽ bị từ chối nhưng họ vẫn không nguôi hy vọng, hy vọng đến một ngày nào đó, cậu để mắt tới họ. Hy vọng và hy vọng …
Lần trước, thấy Vĩnh Phong tay trong tay với với một cô gái cực kì xinh đẹp, cô mặc một cái váy trắng tinh khiết, tôn lên vẻ đẹp và sự dịu dàng của cô, khiến họ vừa ganh tỵ vừa ngưỡng mộ, cũng có chút thất vọng. Lần này, hình như vẫn là cô gái ấy nhưng sao cách ăn mặc lại tầm thường đến thế. Thế là trước mặt thì họ tươi cười, nhưng sau lưng thì họ đã quay đi khinh bỉ. Nhưng có một điều mà tất cả bọn họ đều phải công nhận là cô gái ấy quá đẹp. Một vẻ đẹp giản dị nhưng không tầm thường. Tuy không phải sang trọng nhưng rất thanh tao. Một vẻ đẹp không rực lửa nhưng cũng khiến người ta bỏng mắt. Nói chung vẻ đẹp này dù là đứng trong bóng đêm cũng không bị lu mờ, vẫn sáng ánh sáng dịu dàng.
Tất cả quan khách ở trong phòng ăn thấy bà Mai Hoa đi vào thì đều đứng dậy, đi đến bắt tay bà. Cuộc đời vốn là thế, con người địa vị càng cao thì càng nhận được nhiều sự kính trọng.
- Chào phu nhân, bà vẫn khỏe chứ, bà vẫn đẹp như ngày nào – Sự ca tụng đến nhàm chán của những kẻ thích nịnh bợ.
- Thật tiếc là ngài chủ tịch lại không về đây, tôi rất muốn được gặp lại ngài…- Sự giả tạo đáng khinh bỉ…
…
Đáp lại ánh mắt và lời nói của bọn người kia là một nụ cười rất lạnh lùng, một nụ cười mang tính chất xã giao. Bà Mai Hoa vẫn thẳng đầu không hề nhìn ngó nhiêng ngả, lịch sự bắt tay từng người, mĩm cười nói: ” Cám ơn”. Thái độ vô cùng tôn quý.
Cạch … cánh cửa mở ra, Vĩnh Phong và Hiểu Đồng bước vào. Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Vĩnh Phong phong thái ung dung đỉnh đạc từ từ bước vào, rất sang trọng, rất khí khái. Sự quyền quý toát ra từ con người cậu khiến cho mọi quan khách sững người, họ rất muốn cúi đầu chào cậu.
Đứng trước cửa phòng ăn cao cấp, Hiểu Đồng đã rời khỏi tay của Vĩnh Phong. Nếu cứ bắt cậu dìu cô thì thật là làm giảm uy phong của cậu, mà người khác nhìn vào cô cũng có cái nhìn không tốt. Cứ để cô tự đứng trên đôi chân của mình hơn là dựa dẫm vào người khác. Cô bước sau Vĩnh Phong một bước.
Những người khách liền quay lại chào hỏi Vĩnh Phong niềm nở như bà Mai Hoa. Họ chẳng buồn để ý đến cô gái sau lưng cậu. Vĩnh Phong cũng rất lịch sự, bắt tay từng người....