↓↓ Truyện Nhẹ Bước Vào Tim Anh Full - T.Boo.Kul
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Tôi nhìn chị ấy, rụt rè mở miệng:
- Chị, em…là Vy Anh.
Chị ấy nhảy vào tôi la lớn:
- Ai mà không biết em là Vy Anh! – chị ấy xắn tay áo lên – em mau giải thích cho chị. Đừng để chị phải mất đi vẻ cái vẻ hiền thục vốn có của mình.
Tôi lùi vài bước…
Vẻ hiền thục của chị ấy là như thế này đây!
Trúc Vũ nhìn chị ấy không chớp mắt:
- Chị…chị định đánh Vy Anh là không được đâu!
Bùi Quang và Mạnh Vũ cũng tới gần:
- Có chuyện gì thế?
Chị Minh Thư không thèm để ý tới chị ấy, kéo tôi ra:
- Em giỏi lắm. Dám đùa giỡn với cả chị. Để xem chị trừng phạt em thế nào!
Tôi cố rút tay ra khỏi chị ấy:
- Em làm gì chị chứ? Chị…
Không để tôi nói hết câu, Bùi Quang đã vứt tôi ra phía sau, tức giận nhìn chị ấy:
- Lạnh quá nên đầu cô bị đông đá à? Sao cứ dồ lên như bị dại thế! Thật muốn điên! Dại thì vào viện thú y đi! À mà phải rồi, tôi khuyên cô đừng vào viện thú y, như thế thì cũng bị đuổi ra thôi.
- …
Không khí xung quanh lại càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Tôi không dám hít thở mạnh.
Đây là lần đầu tiên Bùi Quang nói một câu dài như vậy nhưng mà…quá thâm độc!
Chị Minh Thư bị mắng cho choáng váng, nhìn Bùi Quang không chớp mắt.
Trúc Vũ bấm tay tôi, cười lên cười xuống.
Mạnh Vũ cảm thấy không ổn nên lên tiếng:
- Chuyện gì thì nói rõ ràng. Ầm ỹ không hay đâu!
Chị Minh Thư vẫn chị nhìn mỗi Bùi Quang, cơn choáng váng vừa qua đi, chị ấy lại bắt đầu hét lên:
- Anh mới là người nên vào viện thú ý ấy! Cái đồ chết bầm. Hừ, đầu óc thì bầm dập lại cố tỏ ra là bình thường. hứ. Đã tâm thần rồi lại còn tỏ ra thần kinh. À mà phải rồi, anh làm gì có dây thần kinh kia chứ. Gọi là gì nhỉ, à, tâm thần phân liệt. Anh…
Không đủ kiên nhẫn để nghe những lời tiếp theo, Bùi Quang tối mặt, giọng điệu đe dọa vang lên:
- Có muốn chết không?
Chị ấy nhìn Bùi Quang với vẻ mặt nhơn nhơn:
- Có muốn sống không?
- Muốn chết rồi phải không?
- Đồ khùng! Anh cứ hỏi người ta là muốn chết để làm gì? Nhà anh bán quan tài à?
Trời ơi! Đầu tôi như sắp nổ tung rồi đấy nhé!
Hai người này cứ gặp nhau là phải thế này à?
Thật không yêu hòa bình gì cả!
Mà chị ấy đang đến tìm tôi sao tự nhiên lại thanh ra là màn tranh đấu của chị ấy và Bùi Quang thế này.
Tôi thở dài:
- Hai người đừng có đòi sống chết vì nhau nữa! Em…
- Sống chết vì nhau cái con khỉ!!!
- …
A! Tôi giật mình nhìn Bùi Quang với chị Minh Thư hướng tôi mà đồng thanh hét lên phẫn nộ.
Giống như là cơn tức giận lẫn nhau của họ trút hết lên đầu tôi vậy!
Tôi nói sai gì à? Sống chết vì nhau hay sống chết với nhau cũng thế cả thôi…
Tôi biết thân biết phận, xua tay:
- Em không nói gì cả! Không hề nói gì cả! – phải chuyển chủ đề thôi – À, chị có việc tìm em?
Vừa nhắc tới chuyện đó, chị ấy lại xửng cồ lên:
- Vy Anh! Chị phải…
Những lời tiếp theo tôi không còn nghe thấy gì nữa bởi vì tai đã bị ai đó bịt chặt, chỉ thấy trước mắt, chị ấy không ngừng múa may, vẻ mặt thì giận dữ.
Bùi Quang vừa lấy hai tay bịt chặt tai tôi lại, vừa nhìn chị ấy khiêu khích.
Chị Minh Thư nói đã rồi mới nhận ra là mình độc thoại thì liền đờ người…
Hai người tên Vũ đứng bên cười lớn còn tôi, không nhịn được mà cũng phì cười.
Chị Minh Thư tức tối xông đến, giằng tôi ra:
- Em đừng có mà tiếp xúc với đồ chết bầm ấy. Chả tốt đẹp gì đâu. Tóc thì vàng chóe! Phát gớm!
Bùi Quang có chút đắc chí nhưng vừa nghe chị ấy bảo về mái tóc của mình thì tối mặt:
- Muốn chết!
- Chết với sống kệ tôi. Sinh mạng của tôi không cần anh lo.
- Chết rấp đi. Ai mà thèm lo cho cô.
- Đồ chết bầm! Anh đúng là không biết chiều phái yếu.
- …
Mạnh Vũ đứng bên cau mày:
- Đủ rồi đấy! Hai người đừng trẻ con thế nữa!
- Cậu im đi cho tôi!!!
- Anh im đi cho tôi!!!
- …
Rồi…Mạnh Vũ lại rơi vào thảm cảnh của tôi lúc nãy rồi.
Trúc Vũ nhìn hai người kia trách móc:
- Mạnh Vũ nhà em làm gì mà hai người la anh ấy chứ!
Mạnh Vũ không như tôi, vẫn cau mày:
- Thời gian vào lớp cũng không còn nhiều nữa đâu! Có gì thì làm rõ ràng đi. Cấm ầm ỹ!
Chị Minh Thư vứoi vẻ mặt hằm hằm vứt cho tôi một thứ:
- Em lại còn bảo là không quen anh Duy Phong à!
Duy Phong…
Cái tên ám ảnh lấy tôi.
Cái tên mà vẫn luôn bám chặt lấy trong tiềm thức của tôi chưa bao giờ rời khỏi dù chỉ lấy một tích tắc.
Tôi đứng sững người…
Chiếc máy ghi âm rơi xuống đất…
- Thế mà em nói là fan anh ấy thôi à?
Nhìn sắc mặt dần trở nên nhợt nhạt của tôi, ba người kia giận dữ nạt nộ:
- Thôi đi!
Chị Minh Thư đớ người nhìn tôi.
Lần đầu tiên, giọng nói chị ấy được như người bình thường:
- Em thử nghe xem.
Tôi lặng lẽ ngồi xuống, nhặt chiếc máy kia lên.
Trong này là giọng nói của anh ấy à…
Chẳng phải là chỉ nói một câu đơn giản thôi mà sao thấy tim mình run rẩy thế này…
Tôi nắm chặt chiếc máy trong tay.
Chị Minh Thư đột nhiên xông tới…ôm chầm lấy tôi:
- Mặc dù là chị rất tức giận và nổi điên khibiết quan hệ giữa em và anh Duy Phong của chị nhưng mà dù sao em cũng là em gái chị. Thì sau này anh Duy Phong sẽ là em rể của chị. Cho nên chị sẽ tha thứ.
- …
Tôi còn chưa kịp xúc động thì đã bị những lời sau của chị ấy đánh bật ra…
Rất ngạc nhiên là khi chị ấy nói những lời đó mà vẻ mặt lại ra chiều an ủi, thông cảm.
Sau đó chị ấy nhìn Bùi Quang trợn mắt:
- Đồ chết bầm, phải trả tiền mát ghi âm cho tôi!
Một ngày lạnh lại đến và tôi tiếp tục tồn tại.
Để quên đi sự đau khổ…có người chọn cho mình sự bận rộn, có người tìm một niềm vui mới nhưng cũng có người để mặc cho đau khổ ấy tự cào nát tâm can.
Còn tôi…làm theo qui luật của tự nhiên.
Như bây giờ, làm theo lời Trúc Vũ vậy.
Trong một cửa hàng mua bán tự động gần trường, Trúc Vũ cầm lấy chiếc giỏ, không
ngừng thả đồ ăn vặt vào đó để chuẩn bị cho cuộc sống hoang dã chiều nay.
Đó là đi cắm trại ở gần một dòng sông…
Đoàn người gồm có Bùi Quang, hai người tên Vũ, tôi và cả người sẽ cùng Bùi Quang sống chết.
Nhưng mà tâm trí tôi bây giờ không thể ổn định được, chỉ kiên nhẫn đi sau đợi Trúc Vũ.
Hôm nay, chị Hoài Vân đến thăm trường và bây giờ vẫn còn ở trong ấy.
Hình ảnh lúc chị ấy bước ra khỏi Khánh Phong lúc trước cứ mãi lởn vởn quanh đầu tôi.
Tôi cũng chẳng thể cấm được mình thôi nghĩ ngợi.
Kệ vậy…
Đang dạo quanh thì vô tình lọt vào mắt tôi là một tờ báo, ngoài bìa là hình Rin baby.
Ồ…vẫn còn thứ để cho tôi chú ý!
Tay tôi vô thức cầm lên, lật đến trang đầu tiên thì đã thấy một tin nóng – Rin baby công khai chuyện tình cảm!
Mắt vừa lướt qua hình ảnh đầy thân mật của hai người trong kia, những thùy não liền như muốn nổ tung, một cảm giác đau lòng trỗi dậy.
Cầm theo tờ báo kia, tôi lao ngay vào sân trường.
Bãi đậu xe không một bóng người, cô gái tóc xoăn dịu dàng trong chiếc váy hồng, đang chuẩn bị bước lên xe.
Tôi vội vã kêu lên:
- Đợi đã.
Hoài Vân vừa thấy tôi chạy tới thì có vẻ vừa ngạc nhiên lại thêm chút thăm dò:
- Chuyện gì?
Đợi cho đến khi nhịp thở ổn định trở lại, tôi nhìn chị ta, tức giận:
- Tại sao chị lại làm như thế, tại sao chị lại có thể quen người khác được nữa?
Hoài Vân nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.
Tôi đưa tờ báo cho chị ấy, giọng nói không hề bình tĩnh:
- Chị sao lại có thể còn quen người khác!
Hoài Vân nhìn tờ báo rồi lại nhìn tôi, vẻ mặt như nghĩ ngợi, suy xét một lúc rồi nở một nụ cười:
- Vy Anh là đang nói tới anh Duy Phong à?...