↓↓ Truyện Nhẹ Bước Vào Tim Anh Full - T.Boo.Kul
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Một đứa trẻ xuất thân từ cô nhi viện như bà thì khao khát được yêu thương là rất lớn.
Có một người đàn ông luôn quan tâm, chăm sóc bà thật cẩn thận.
Bà làm việc tại bệnh viện, người ấy mỗi ngày đều đặn sang thăm bà, hết mực lo cho bà.
Bà đã tin tưởng mà giao yêu thương cho người ấy, người mà tưởng như là có thể sẵn sàng chết vì bà.
Người ấy là một công nhân mới vào nghề, tham gia xây dựng công trình gần cô nhi viện.
Công trình ấy kéo dài hai năm, trong hai năm ấy, hai người cứ thế với nhau sống một cuộc sống đơn giản.
Trong thời gian đó, có khi ông trở về thành phố thăm nhà một vài lần rồi lại về với bà.
Ông ấy bảo chỉ cần ở với bà thì nơi đâu cũng là nhà.
Trước lúc công trình kết thúc khoảng ba tháng, bà có thai…
Ông ấy hứa sẽ luôn ở bên hai mẹ con bà.
Ngày ông ấy kết thúc công trình và quay về thành phố.
Bà vẫn tưởng ông ấy sẽ quay lại…chờ ông ấy đặt tên cho con như những gì từng nói…
Nhưng hai năm rồi, vẫn chỉ mình bà với con gái.
Bà quyết định chuyển lên thành phố, tìm ông.
Con gái bà nhất định phải có bố!
Lúc ấy, bà vẫn còn tin là chỉ do ông ấy bận hoặc có thể là đã xảy ra điều gì đó.
Mang theo Vy Anh còn nhỏ đến sống tại một căn trọ gần bệnh viện để tiện cho sinh hoạt.
Bà chứng kiến Vy Anh lớn lên, và chờ đợi một ngày sẽ tìm thấy ông.
Vy Anh từ bé đã rất ngoan và đáng yêu, có lúc cùng bà tới bệnh viện, ngồi chăm chú xem bà làm việc, có lúc lại chạy lăng xăng chơi với những người bệnh nhân.
Có lúc thì ở lại canh nhà, vui vẻ nghịch gấu bông chờ bà về.
Mẹ con bà thật hạnh phúc bên nhau!
Ròng rã bốn năm trời tại thành phố, cho đến lúc Vy Anh sáu tuổi, bà quyết định quên ông…
Bà cho Vy Anh mang họ của mình, đăng kí cho Vy Anh học mẫu giáo.
Hôm đó, khi đưa Vy Anh tới trường…bà gặp ông.
Nhưng…ông lại mang theo một đứa trẻ.
Đứa trẻ ấy có đôi mắt một mí, dù là trẻ con nhưng lại có ánh nhìn khinh thường người khác, kiêu căng.
Đứa trẻ ấy gọi ông ta là bố.
Cả người bà như chết lặng.
Người đàn ông đó thấy bà thì cũng ngỡ ngàng không kém.
Bà bình tĩnh dắt Vy Anh đi lướt qua ông…xem như bố Vy Anh đã chết!
Vy Anh lúc đó cũng không biết gì, vẫn còn mải mê nhìn ngắm linh tinh.
Mọi chuyện tưởng như đã kết thúc…nhưng không…
Tối hôm đó, ông ta tới tìm bà, giải thích nhiều điều.
Nào là tại gia đình đã sắp xếp sẵn, ông ta không thể làm trái được.
Nào là vẫn còn yêu bà, nào là muốn mẹ con bà chấp nhận ông.
Có thể bà mù quáng nhưng không ngốc tới nỗi tin lời ông ta lần nữa!
Đứa bé mà gọi ông là bố lúc sáng, học trên Vy Anh một lớp thì làm sao mà có thể là ông ta quen bà trước được chứ!
Mặc dù trong sâu thẳm, bà vẫn còn tình cảm với ông ta, vẫn rung động khi nghe những lời ông ta nói nhưng mà bà không thể làm mấy điều đáng kinh tởm đó được.
Chen vào phá hoại gia đình người ta à?
Không bao giờ!
Ông ta thấy không lay chuyện được thì bắt đầu chuyển sang Vy Anh.
Vy Anh rất dễ tính, dưới con mắt của nhóc, chỉ cần ai mà hay cười với nhóc là sẽ trở thành vĩ đại ngay.
Nhưng Vy Anh cũng rất e ngại ông ta, thấy bà xa lánh ông ta thì cũng không dám chơi nhiều.
Ông ta cho Vy Anh gấu bông, kẹo bánh và đủ thứ.
Những lúc ấy, Vy Anh sẽ hỏi bà:
- Mẹ Diệp, con nhận có được không?
Nếu bà nói không thì nhóc sẽ lắc đầu thật mạnh từ chối, còn có lỡ nhận trong lúc bà không có ở đó thì sẽ tự giác vứt ngay.
Nếu bà nói có thì bé sẽ nhận lấy rồi xếp quanh nhà.
Dần dần, ông ta xuất hiện trước bà nhiều hơn.
Đưa đón Vy Anh đi học, ghé bệnh viện tìm bà.
Và dần dần, Vy Anh chơi với ông ta nhiều hơn, đã bắt đầu gọi ông ta là bố.
Rồi bà cũng muốn Vy Anh có một mái nhà…lần này, chính xác là bà chỉ vì Vy Anh!
Bà quyết định nói với ông ta là muốn gặp vợ ông ta, xem người phụ nữ đó có chấp nhận hai mẹ con bà không!
Sẽ rất khó để mọi chuyện trở nên dễ dàng nhưng sao cũng được, mọi giá bà sẽ trả, chỉ cần Vy Anh được đường hoàng làm con ông ta!
Không phải lén lút thế này nữa!
Nhưng ông ta lại không chịu nói, cứ bảo là để ông ta tính, ông ta sẽ bỏ vợ để theo bà.
Bà không cần!
Bà không muốn mình trở thành người đáng kinh tởm như thế!
Buổi tối, dạy Vy Anh viết chữ, bà hỏi:
- Vy Anh. Con có yêu bố không?
Vy Anh cắn cắn đầu bút chì, trả lời rõ ràng:
- Vì bố yêu mẹ nên con sẽ yêu bố.
Bà mỉm cười, xoa đầu Vy Anh:
- Ừ. Mẹ không tốt. Có thể, mẹ là kẻ thứ ba xen vào chuyện người khác. Con có ghét mẹ không?
Vy Anh nhăn mũi:
- Kẻ thứ ba á mẹ. Là thế nào? Ai vậy mẹ?
Bà lấy giấy ra, vẽ vẽ, chơi với con.
- Thế này – bà vẽ lên giấy hai hình nhân ngộ nghĩnh đứng sát cạnh nhau – hai bạn này chơi với nhau rất thân, như con và gấu heo ấy.
Vy Anh cười nhìn nhìn con gấu heo trước mặt rồi vò mạnh, sau đó gật đầu.
Bà vẽ ở giữa hai hình nhân kia là một người khác, bà còn vẽ thêm hai chiếc sừng bên trên:
- Đây, chính là kẻ thứ ba! Kẻ này xen vào hai người bạn kia, làm hai người bạn kia giận nhau. Giống như là có một con sói xen vào, không cho con và gấu heo chơi với nhau ấy.
Vy Anh lại nhìn gấu heo, xoa xoa đầu gấu heo, sau đó lại gật đầu:
- Con hiểu rồi!
Rồi hai mẹ con lại cùng chơi đùa…
Bà không biết rằng đó chính là buổi tối cuối cùng hai mẹ con được ở bên nhau.
Vừa bước xuống chuyến xe bus đầu tiên, tôi lặng lẽ đứng dựa vào một gốc cây gần đó.
Cả người mềm nhũn, đưa mắt nhìn về phía bên kia đường.
Hôm nay là một ngày đầy mây mù và có hơi lành lạnh.
Sương sớm vẫn con phủ, che mờ đi tầm mắt.
Phía đấy, từng có một người đứng chờ tôi…
Người ấy thích những gam màu tối lạnh, đôi mắt luôn mang theo thứ ánh sáng lạnh lẽo và khuôn mặt chẳng bao giờ để lộ bất kì cảm xúc nào.
Nếu tôi chạy về phía ấy, anh sẽ dang tay ra…
Dòng người vẫn qua lại và tôi vẫn không dời mắt khỏi nơi ấy…
Rồi có một người ngồi xuống bên cạnh tôi, thở dài:
- Cậu đến sớm thế này làm gì?
Có phải tôi muốn thế đâu, là do chuyến bus đầu tiên trong ngày sớm như thế mà…
- Cậu không đi được xe bus thì đừng có đi nữa!
Tôi chầm chậm lắc đầu:
- Không. Tớ đi được.
Đứng cách đây không xa, Mạnh Vũ và Bùi Quang cũng đứng nhìn tôi, không biết phải làm thế nào.
Ngay cả chính tôi cũng không biết nên làm gì với bản thân mình nữa đây!
Cứ mải mê đuổi bắt chuỗi ký ức kia để rồi muốn cười cũng không được mà muốn khóc cũng không được.
Tim thì lại càng thắt chặt, nỗi đau thì lại càng lớn.
Phải làm thế nào?
Khi mà tôi không thể dứt được ra khỏi những ảo ảnh xinh đẹp đó!
Trúc Vũ vẫn lặng lẽ ngồi cạnh tôi…
Màn mây mù cũng dần tan đo, từng tốp học sinh đi qua chúng tôi ngày một nhiều hơn, cười nói râm ran.
Tôi hít thật sâu một ngụm không khí lạnh ngắt.
Dù thế nào, cũng phải tiếp tục thôi.
Nhưng ngay khi tôi đứng dậy thì đã suýt nữa ngã do đôi chân đã bị tê cứng, cũng may mà dựa kịp vào người Vũ.
Tôi nở một nụ cười yếu ớt:
- Vào lớp nhé.
Vừa lúc định nhấc chân bước đi bỗng từ phía xa có một thân hình lao tới ngay trước mặt tôi, kèm theo đó là tiếng hét giận dữ vang lên một góc trời:
- Em chết với chị!!!
Hình như là người này không biết là con người có khả năng điều chỉnh âm lượng giọng nói thì phải! Không thì tại sao cứ phải hét lên như thế chứ.
Chị Minh Thư hằm hằm nhìn tôi, vẻ mặt tức giận tới cực điểm, lớn tiếng:
- Em dám lừa chị à? Chị coi em là em gái mà lại dám lừa gạt chị! Hôm nay phải làm cho rõ ràng không thì đừng có mà trách chị tàn nhẫn!
Tôi sửng sớt, ngơ ngác không hiểu chị ấy đang nói gì....