↓↓ Truyện Nhẹ Bước Vào Tim Anh Full - T.Boo.Kul
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Anh hơi ngẩn người nhìn tôi:
- Muốn anh làm mấy cái đó?
- Anh xem kia kìa – tôi chỉ vào màn hình Led kia – thần tượng em đấy! Không bằng một góc của anh mà cực kì nổi.
Nói xong tôi có hơi giật mình. Ngay cả thần tượng bao nhiêu năm trời mà tôi cũng xem thường rồi…
Anh bỗng gọi phục vụ lại, ra lệnh:
- Tắt cái kia.
Người phục vụ đờ đẫn một lúc mới biết ý anh là tắt chiếc màn hình Led.
Tôi…cực- kì- mất- hứng!!!
Nhưng hình như tôi hiểu ra cái gì đó rồi, lại liếc anh:
- Anh không cần phải thế mà! Dù anh hát không hay nhưng mà người ta có thể chỉnh sửa giọng. Ừm… Diamonds World là sự lựa chọn tốt nhất.
Anh vẫn đang im lặng vừa ăn vừa lắng nghe tôi nói, chợt khựng người lại, ngẩng đầu, trong ánh mắt như có màn sương mỏng bao phủ và cả những tia phức tạp:
- Vy Anh, em vừa nói công ty gì?
Ồ, là do tôi phát âm sai đây mà. Cái từ World đáng ghét kia, không hiểu sao mà nếu tôi chỉ cần không để ý thôi thì sẽ đọc thành từ Word ngay!
Lần này, tôi cẩn thận phát âm:
- Công ty Diamonds World ấy.
Anh nhìn tôi, sâu trong mắt hiện lên một tia khó đoán…
Một lúc sau, anh khẽ cười:
- Vy Anh! Mấy thứ ấy rất nhảm nhí.
- …
***
Trên con đường vắng, chỉ có những vệt nắng trải dài…
Gió hè nhè nhẹ lay động cánh cửa gỗ màu nâu nhạt.
Một cậu bé mới chỉ ít tuổi nhưng đã mang dáng vẻ đầy khí chất và toát lên một sự quyết đoán mạnh mẽ.
Anh ngồi cạnh cánh cửa gỗ, hai chân duỗi thẳng, khóe miệng nâng lên:
- Bé con, nhắc lại nào!
Bên trong cánh cửa gỗ, cô bé nhanh nhảu đáp:
- Word.
Anh bật cười:
- Sai rồi. Là World.
Giọng cô bé có chút phụng phịu:
- Tạisao lại sai hả anh Duy Phong? Thế giới là Word, anh dạy em như thế cơ mà.
Ánh mắt anh thoáng tia cười. Bé con này bắt anh phải dạy bé con tiếng anh. Đã được ba ngày rồi, bé con học rất nhanh nhưng duy nhất có từ World lại cứ phát âm thành Word.
Cũng một phần vì hai từ này khá giống nhau, mà tốc độ bắn ngoại ngữ của anh lại rất nhanh nên bé con khó phân biệt.
- Lại nhé! – anh cố phát âm một cách chậm nhất có thể – World!
- Word!
- Không phải. World!
- Em không biết. Là word mà!
- World!
- Kệ đấy, em ứ học nữa đâu.
- …
Lúc rời khỏi quán, tôi nói với anh:
- Bây giờ em về nhà với bố đây. Anh sẽ về công ty à?
Anh lướt qua chiếc đồng hồ màu xám bạc, nhẹ nhàng:
- Không. Tới thành phố A khảo sát một chút.
Thành phố A? Không phải cách nơi đây rất rất xa à.
Tôi có chút hoảng hốt:
- Anh đi bao giờ mới về?
- Đi trong ngày.
Tôi vân vê chiếc mũ len trong tay:
- Trong ngày á? Như thế có gấp quá không?
- Ừ không. – Anh tháo đôi găng tay đen ra, giúp tôi đội mũ len, cười một tiếng.
Tôi ngơ ngác:
- Anh cười gì thế?
Anh chăm chú chỉnh chỉnh lại chiếc mũ:
- Vy Anh rất nổi bật đấy. Nhiều màu thế này.
A!… Thì sao chứ…mũ len này là một bộ với chiếc khăn đấy…Đẹp mà!
Tôi cúi đầu ngượng nghịu:
- Anh không thấy đẹp à?
- Ừ rất đẹp. Like a chameleon!
Chameleon? Like a chameleon?
Ngay lập tức, tôi nhìn anh:
- Anh nói em là giống tắc kè hoa à?
Anh nhìn tôi với vẻ thật vô tội:
- Ồ, tiếng việt là thế à?
- …
Thật đáng ghét! Gài bẫy…làm cho tôi tự nói mình tắc kè hoa chứ…
Thấy vẻ mặt đầy ấm ức mà không làm gì được của tôi, anh kéo tôi lại ôm thật chặt, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất dứt khoát:
- Dù em rất giống một người, nhưng với anh, em vẫn là Vy Anh, không phải là bất kì người nào khác.
Tuy tôi không hiểu những lời anh nói nhưng tim vẫn đập thật nhanh, đầu óc hoàn toàn rơi vào trạng thái trống rỗng…
Và tôi có cảm giác như hình như tôi có quen với người ấy…
Tôi đờ đẫn nhìn theo chiếc xe đua màu xám lạnh nhanh chóng hòa lẫn vào dòng người rồi biến mất.
Sau đó…một ý nghĩ nhảy ra khiến tôi phải giật mình hoảng hốt.
Thảm rồi…tôi còn chưa nhờ anh ghi âm giúp cơ mà!!!
Nghĩ đến cảnh tượng sáng nay, tôi thấy như cuộc sống của mình chỉ còn lại một màu đen tối!
Liệu ngày mai có phải ngày tận thế không đây?
***
Về tới nhà thì tôi thấy bố đang loay hoay dưới bếp.
Vừa phát hiện ra tôi thì bố mỉm cười ấm áp, giúp tôi cất balô, hỏi han mọi chuyện.
Tôi nhìn bộ quần áo đầy nghiêm chỉnh trên người bố, tò mò hỏi:
- Bố vừa đi đâu về à.
Bố cười:
- Đi đưa cơm cho vợ của bố với lại chuẩn bị cho công tác tại Việt Nam.
Bố lại ham việc rồi. Nhưng chỉ cần bố ở lại đây là tôi không ngừng cười tít mắt.
- Con ăn gì chưa?
Tôi ngồi trên ghế, hai chân đung đưa:
- Con ăn ở trường rồi. À bố ơi, chiều bố con mình đi chơi ở đâu đi.
Bố gật đầu:
- Đồng ý! Con nghĩ xem hai bố con mình nên đến đâu – rồi bố mở tủ lạnh, lúi húi làm gì đó.
Thật ra bố tôi là một người rất phong độ, đàn ông. Dáng người cao ráo, khuôn mặt cũng rất đẹp…
- Bố Nhật, ngày xưa là bố theo đuổi mẹ hay là ngược lại vậy?
Đừng trách là sao bây giờ chuyện này tôi vẫn không biết.
Bởi vì những chuyện quá khứ bố mẹ tôi rất ít nhắc tới và cũng có vẻ không muốn.
Lúc tôi hỏi dò thì bố chỉ trả lời qua loa còn mẹ thì thẳng thừng cự tuyệt.
Dần dần, tôi cũng không hỏi thêm nữa. Nhưng lúc nãy là buột miệng.
Bố vừa nghe thấy tôi hỏi thì hơi sững người, rồi lại cười:
- Là bố theo đuổi mẹ. Này, cho con gái.
Bố đặt một ly hạnh nhân trên bàn, nhìn tôi thật chiều chuộng:
- Bố làm từ sáng đấy! Ăn thử nào.
Tôi tròn mắt kinh ngạc:
- Bố làm á?
- Chứ sao nữa. Bố vĩ đại không hả? Haha.
Nhìn thấy tôi vẫn còn không tin, bố nhún vai:
- Con thử mà xem, hoàn toàn khác với kem mà con thường ăn.
Tôi đầy ngờ vực xúc thử một thìa…
Ưm…đúng là rất khác.
Một thìa nữa…vị này rất quen, hình như đã từng thử rồi.
Một thìa nữa…ồ, nhớ ra rồi, là vị kem mà lần trước tôi ăn ở biệt thự trắng.
Một thìa nữa…chính xác là vị đó, không sai một chút nào cả.
Tôi ngạc nhiên!
Bố ngồi xuống ghế bên cạnh, xoa đầu tồi:
- Thấy chưa hả? Ngon chứ gì. Haha, bố vất vả lắm mới tìm được công thức này trên mạng đấy nhé!
Tâm trí tôi đang căng ra thì đột nhiên thả lỏng…
Mọi việc chỉ đơn giản thôi mà nhưng sao vừa nãy tôi lại có cảm giác đầy bất an nhỉ?
Một lúc sau hai bố con quyết định tới sở thú chơi!
Ngồi trên chiếc xe ô tô mà bố mới mua sáng nay, tôi thích thú nhìn quanh, kiểu gì phải treo thật nhiều gấu bông mới được!
Vừa đi hai bố con vừa kể thật nhiều chuyện.
Đột nhiên, bố mỉm cười:
- Con gái, không còn say xe nữa à?
Tôi ngó lơ nhìn ra ngoài cửa kính, ậm ừ:
- Vâng, con hết rồi!
Lúc bước vào sở thú, bố để cho tôi dắt đi ngắm thỏa thích.
Thật ra là chỉ cần có bố, ở đâu cũng sẽ rất vui mà.
- Chú ba, đã chịu về nước rồi sao?
Người đàn ông đứng sau chiếc vòi phun nước, nhìn Vy Anh còn đang ăn kem ở trên ghế rồi mỉm cười:
- Ồ, tin tức hai người nhạy thế? Ngay cả số điện thoại mà em mới dùng cũng có được?
- Haha. Hoàng Anh Nhật nổi tiếng trong giới kĩ sư, ai mà không biết chứ!
- Nổi tiếng gì! Tầm phào thôi. So với chủ tịch Hoàng Duy Khánh thì là cái gì đâu.
Đầu dây bên kia bỗng vang lên giọng một người phụ nữ:
- Này chú ba, kem tôi chỉ chú làm sao rồi.
Anh Nhật xoa xoa mũi:
- Cảm ơn chị nhé. Con bé rất thích.
Người phụ nữ có vẻ rất đắc ý:
- Thích là đúng. Cái đó Duy Phong còn phải khen đấy!
- Chú định ở lại Việt Nam luôn à?
- Ừ.
- Suy nghĩ kĩ rồi sao?
Anh Nhật lại đưa mắt về hướng ghế đá, mỉm cười:
- Dù sao cũng ở bên con gái thôi....