↓↓ Truyện Nhẹ Bước Vào Tim Anh Full - T.Boo.Kul
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Xì xầm, xì xầm…
- Cô ta nói cái máy gì?
- Dù sao cũng không phải là chuyện đó.
- Thật rách việc. Thế mà từ đầu không nói rõ đi.
- Mấy người suy nghĩ đen tối quá mà.
- …
Bùi Quang giống như từ nãy giờ không nghe thấy gì cả, vẫn chỉ hằm hằm nhìn tôi:
- Em đang nghĩ tới chuyện gì thế hả Vy Anh? Không nghĩ được những thứ khác à? Đồ đầu đất.
Tôi lấm lét nhìn Bùi Quang:
- Dù chuyện gì thì để chị ấy tìm đến thì anh cũng là người có lỗi rồi.
Bùi Quang lại hét lên:
- Em chán sống rồi!!!
Nói rồi bỏ đi một cách đầy tức giận.
Chị ấy lại hướng Bùi Quang mà la lên:
- Tôi không bỏ qua đâu!
Dần dần, mọi người cũng đã giải tán.
Hai đứa tôi giúp chị nhặt tiền, còn chị đứng kể chuyện.
Vừa nghe tôi vừa giật mình.
Chị này chỉ là một học sinh lớp 12 trường phổ thông gần đây thôi, có phải phóng viên gì đâu, vậy mà cũng đòi đi phỏng vấn người ta…lời lẽ lại còn như thế!
Kể xong, chị không kìm được mà xúc động mà ôm mặt:
- Cái máy đó lưu nhiều thứ lắm. Giọng nói của các thần tượng. – chị nghẹn giọng – nhất là anh Duy Phong.
- Hả? Anh Duy Phong? – Tôi với Trúc Vũ đồng thanh.
Chị ấy đau khổ gật đầu:
- Ừ. Anh ấy rất hiếm khi xuất hiện trước công chúng mà tiếp xúc cũng cực kì khó khăn. Chị đã phải gian khổ lắm mới có cơ hội được trực tiếp ghi giọng anh ấy. Mà… – lại nghẹn ngào – cái máy đó mất rồi. Anh Duy Phong ơi!!!
Nói đến đây, chị ấy như muốn khóc tới nơi.
Tôi với Trúc Vũ lại nhìn nhau…
Thật không ngờ lại có người cuồng anh ấy như thế.
Nếu mà chị ấy biết…người đứng trước mặt chị ấy đây có quan hệ thế nào với anh Duy Phong thì có bắt tôi đền bù không…
Không! Sẽ không! Chính xác là không!
Bởi vì tới lúc đó, sẽ vàu nát tôi luôn!
Tôi rùng mình.
Chưa hết, chị ấy lại tiếp tục kể lể:
- Hai đứa có biết là vì cái máy đó mà có bao nhiêu người hỏi mua, nịnh bợ, trả giá rất đắt mà chị cũng không chịu bán! Và có bao nhiêu người sùng bái chị! Vậy mà lại mất đi một cách vô lí như thế! – Chị ấy đột nhiên dẫm chân thật mạnh, giống như dưới đất là khuôn mặt của Bùi Quang vậy – Cái tên chết bầm này!
Cái tên chết bầm! Đã lâu rồi tôi không dùng từ ngữ trịnh trọng này để hình dung Bùi Quang…Tôi bỗng cảm thấy người chị này cũng rất dễ thương mà lại chất phác!
Nhưng tôi cũng khá tò mò. Anh nói cái gì mà có tầm ảnh hưởng lớn như thế nhỉ?
Chưa kịp hỏi thì Trúc Vũ đã hỏi trước:
- Nội dung cuộc ghi âm là như thế nào chị?
Chị ấy hướng đôi mắt mơ màng và thẫn thờ nhìn chúng tôi, mấp máy môi:
- Xin chào! Tôi là Hoàng Duy Phong.
Hự!
Tôi ngã mất.
Có như vậy mà chị ấy cũng làm ầm lên được. Theo như lời chị kể tôi cứ tưởng anh phải đọc nguyên tất tần tật mọi thứ về mình ra chứ. Ai ngờ chỉ vỏn vẹn câu này!!!
Nhưng mà…Tôi cũng có phần xấu hổ. Không phải là lúc trước chỉ cần nghe một tiếng Alô của anh qua điện thoại cũng đủ để tôi mất ngủ mấy đêm đấy sao…
Hmm…Tôi càng ngày càng thêm chảnh rồi đây…
Thế mà…lại có người còn chảnh hơn tôi, xì một tiếng:
- Tưởng gì! Có cái đó mà chị cũng làm loạn lên.
Chị ấy trừng mắt dọa:
- Hai đứa biết gì? Hừ, đã được nghe anh ấy nói chưa kìa.
- Tất nhiên là có rồi. Thậm chí tụi em đây…
Ngay lập tức, tôi bịt miệng Trúc Vũ lại, ngăn chặn kịp thời, vội vã nói:
- Chỉ cần em tìm lại cho chị giọng của anh Duy Phong thì chị không làm loạn nữa chứ!
Cái này một phần là do tôi muốn giúp chị ấy, cũng là giúp Bùi Quang, cũng là giúp chính mình.
Mấy người này gây gổ với nhau thì thiệt nhất vẫn là tôi!
Còn phần lớn nhất là…lúc nãy do tôi quá vội vàng nên nói năng thiếu suy nghĩ!
Chị ấy nhìn tôi đầy ngờ vực, dò xét:
- Chẳng lẽ em quen anh ấy à?
- Tất nhiên rồi, cậu ấy là…
Tôi lại phải bịt miệng Trúc Vũ, mới tiếp xúc với thư kí Hoàng một ngày mà đã lắm chuyện thế này rồi:
- Em…là fan anh ấy. Đúng rồi, là fan. Em cũng ghi âm được giọng nói anh ấy!
Vừa nghe vậy, chị ấy liền ra sức lay mạnh người tôi:
- Thật sao? Em có thật là có không?
Bị chị ấy lắc cho ngẩn người, không suy nghĩ được gì nữa, tôi nói không ra hơi:
- Có! Em có mà. Sẽ đưa chị ngày mai.
Mắt chị ấy sáng rực lên, xúc động:
- Em gái. Em hứa rồi nhé. Ngày mai phải có cho chị.
- …
Nghe chị ấy nói xong tôi mới giật mình…
Tôi vừa làm cái gì thế này…
Ối má ơi! Tôi tự đưa mình vào chỗ chết sao! Tự nhiên lại đi thế thân cho Bùi Quang chứ!
Nhưng mà…một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi:
- Em làm sao đưa chị cả chiếc máy ghi âm của em được?
Chị ấy như bị rút hết thần trí, ủ rũ một lúc rồi lại sáng mắt, tìm tìm trong balô gì đó, sau một lúc dúi vào tay tôi một cái máy nhỏ:
- Máy ghi âm chị mới mua hôm qua! Em cứ ghi vào đó cho chị.
- Nhưng mà…
Chị ấy trừng mắt:
- Nhưng cái gì mà nhưng? Có còn hơn không, em cứ ghi vào!
Tôi miễn cưỡng nhận lấy, chiếc máy nhỏ bé mà cứ ngỡ như là cầm nguyên quả bom. Dù thế còn hơn là bị ánh mắt hung dữ của chị ấy giết chết.
Chị ấy cầm một ít tiền chúng tôi đưa:
- Từng này đủ rồi! Còn lại, giúp chị trả lại cho tên chết bầm kia.
Sau đó, chị ấy lại vò đầu hai đứa:
- Em gái rất ngoan. Vy Anh và gì nhỉ?
Trúc Vũ mở miệng khó khăn:
- Em là Trúc Vũ.
Chị ấy ghi ghi chép chép sau đó cất quyển sổ nhỏ vào balô, cười toe:
- Chị là Minh Thư! Chị phải về trường rồi!
Chị vẫy tay chào chúng tôi rồi đi về phía cổng trường. Đi được một đoạn như nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nhìn tôi:
- Mai chị tới tìm hai đứa.
Mang theo khuôn mặt hơn cả bí xị, hai đứa tôi lên lớp.
Trên hành lang, có nhiều đứa đứng túm tụm lại với nhau, vừa thấy tôi và Vũ thì nhào tới…giúp chúng tôi xách balô, cười niềm nở:
- Vy Anh hôm nay xinh quá.
- Trúc Vũ cũng xinh lắm.
- Hai cậu thật dễ thương.
- …
Mặc dù cái đó là sự thật nhưng khen thế này thì có hơi mất tự nhiên đấy nhé!
Mà thôi kệ đi, quan tâm làm gì!
Hâm đã được xem như là một căn bệnh phổ biến ở nơi đây rồi.
Bước tới cửa lớp, tôi lại còn phải choáng váng hơn nữa.
Cái gì thế này! Trên bàn của hai đứa tôi chất đầy kem, bánh, tạp chí…
Tôi không chịu nổi tò mò, nhìn quanh:
- Các cậu bị làm sao thế hả? Hôm nay làm gì có tiết kiểm tra nào đâu?
Một tràng cười quái dị vang lên.
Đối với tôi là thế nhưng mà thật ra là mấy người kia…cười hiền:
- Hì hì, Vy Anh, cậu đừng nghĩ chúng tớ như thế mà.
Trúc Vũ kéo tôi lại bàn ngồi, đặt chân lên bàn một cách vênh váo:
- Các cậu mà qua nổi cặp mắt tinh anh của bọn tớ? Nói! Muốn nhờ gì?
Mấy người kia lại cười kiểu nịnh nọt đó.
Tôi rùng mình, xoa xoa hai tay đang lạnh lên:
- Các cậu muốn gì cứ nói. Đừng có dọa người!
Tôi vừa dứt lời, tất cả các bạn nữ trong lớp đều kéo lại, hùng hổ:
- Hai cậu giúp bọn tớ cưa đổ anh Duy Phong.
- Cái gì? – Tôi và Trúc Vũ hét lên.
Cho dù tôi đã có linh cảm chuyện này liên quan ít nhiều tới anh nhưng không ngờ mấy người này lại nói ra được như thế.
Trước thái độ có phần không hợp tác của hai đứa tôi, vẻ mặt của mấy người kia trở nên vô cùng gian ác!
Thế là biết rồi đấy…
Một đứa giẫm chân lên ghế đầy oai phong:
- Rốt cuộc là có giúp hay không?
Lại chiêu cũ đây mà…không dụ dỗ được thì chuyển sang đe dọa.
Tôi có hơi xem thường, có một trò diễn đi diễn mãi.
Nhưng mà…tôi có chút sợ rồi đấy nhé. Lũ hám trai này là nổi tiếng tàn độc!
Một đứa khác nện mạnh quyển sách lên bàn:
- Các cậu dám từ chối xem! Còn Vy Anh, cậu là em họ anh ấy! Đừng có nói là không giúp được....