↓↓ Truyện Nhẹ Bước Vào Tim Anh Full - T.Boo.Kul
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Bố đẹp trai thế này thì có cô nào tán bố không?
- …
Tất nhiên là hỏi tới tấp, cũng chẳng để bố kịp trả lời.
Lúc ăn hoa quả, bố đột nhiên nhìn mọi người, mỉm cười:
- Lần này, bố sẽ ở lại, làm việc tại Việt Nam luôn. – Rồi âu yếm nhìn hai đứa tôi – Không đi đâu nữa hết. Bên hai nhóc thôi.
Hai đứa tôi lại lao tới ôm lấy bố, la hét ầm ỹ:
- Bố nói thật?
- Bố sẽ ở Việt Nam. Haha.
- Bố là vĩ đại nhất.
- Chỉ có bố Nhật là tuyệt vời.
- …
Ngay lúc này, tôi hận mình không thể hét thật to hơn.
God! Thường ngày con vẫn hay bảo Người là biến thái…Thật xin lỗi…Qua hôm nay, con nhận ra rằng…Người chính xác là…đại biến thái.
Tại sao chỉ một ngày thôi mà mang cho con bao nhiêu là hạnh phúc như vậy…
Chỉ một ngày thôi mà làm cho con có tất cả thế này…
Người không biết là…hạnh phúc quá như thế này thì sẽ rất dễ đau tim sao?
Đã gần nửa đêm, không khí trong nhà vẫn còn rất náo động.
Trúc Vũ rất giống mấy nhóc em lúc chiều, khóc lóc xin ở lại nhưng bị bắt về…
Còn tôi, không khá hơn là bao, quấn lấy bố nhưng cũng bị bắt đi ngủ…
Làm sao mà ngủ được cơ chứ!!!
Tôi miễn cưỡng chui vào phòng, giãy nhảy trên giường, hành hạ đám gấu bông đáng yêu kia.
Sau đó, mở toang cửa sổ ra…
Gió lạnh…làm yên tĩnh phần nào những cảm xúc đang tung nhảy trong tôi.
Trên kia…là bầu trời đầy sao…lấp lánh lấp lánh.
Mỗi ngôi sao đều hệt như một viên kim cương nhỏ phát ra hàng ngàn ánh sáng…
Ồ, kim cương ư?
Cỏ bốn lá kim cương…
Tôi cẩn thận đưa viên kim cương ấy ra.
Lóe sáng…ánh sáng này lấp lánh và tuyệt đẹp hơn bất kì ngôi sao nào trên bầu trời kia.
Tôi đưa tay nhè nhẹ chạm lên từng lá cỏ…
Niềm tin…
Hy vọng…
May mắn…
Tình yêu…
Tất cả…tôi đều có hết rồi phải không?
***
Anh nhìn vào tên hiển thị đang nhấp nháy trên màn hình trắng, tia ấm áp ngay phút chốc liền ngự trị lấy đôi mắt vẫn luôn lạnh lẽo kia:
- Vy Anh.
- Vâng, là em. Anh đang còn ở trong công ty à?
- Ừ. Chơi một ngày rồi mà không mệt?
- Không mệt tí nào cả. Em rất rất vui. À, em đang ngắm sao.
- Ngắm sao? – Anh nhíu mày, đi tới cạnh cửa sổ. Nơi này khó nhìn thấy rõ bầu trời rồi.
- Vâng. Anh Duy Phong…
Anh im lặng lắng nghe, giọng cô ấy không được bình thường lắm.
- Cảm ơn anh nhé.
- Vì sao?
- Ừm..Cỏ bốn lá ấy…thật sự là có hiệu nghiệm. Bố em…về rồi.
Anh mỉm cười.
- Anh có đang ngắm sao không?
Anh kéo chiếc rèm cửa, bầu trời hôm nay đúng là có thật nhiều sao.
Lấp lánh và rực rỡ..
Giọng anh thật nhẹ nhàng:
- Ừ. Rất nhiều sao.
Ngồi phía sau, thư kí Hoàng ngó nghiêng nhìn bầu trời đêm đen tuyền một màu, lại còn là màu đen kịt nữa chứ. Thư kí Hoàng lắc đầu thở dài:
- Khi yêu, thị lực sẽ trở nên kém đi sao – rồi người nhiều chuyện này đẩy cặp kính – thế này thì mình phải cẩn thận mới được.
Giọng Vy Anh lại vang lên, pha thêm sự hỗn loạn:
- Duy Phong, em không biết nên làm thế nào cả?
- Em sao vậy?
Lại nói năng lộn xộn nhưng anh có thể hiểu rất rõ:
- Em không biết! Em cảm thấy mình hạnh phúc quá! Em không biết đâu. Hức…Em không biết!
Nước mắt là sự thể hiện vụng về của hạnh phúc.
Anh cười nhẹ:
- Đừng khóc nhé!
- Em vui quá mà. Duy Phong, anh không biết đâu. Em…cũng không biết nữa.
- …
- Duy Phong…anh giống như là mang cả thế giới cho em vậy!
Rồi hai người cùng rơi vào im lặng…cùng cảm nhận…
Cảm nhận thấy hạnh phúc xen lẫn trong từng hơi thở và từng nhịp đập.
Khoảnh khắc này…thế giới dường như tồn tại là vì hai người ấy…
Sáng dậy, đã thấy bố loay hoay phụ mẹ dưới bếp.
Vẫn còn có chút không tin là bố sẽ mãi ở đây.
Bố mẹ đang nói chuyện gì đấy thấy tôi thì im lặng.
Bố nở một nụ cười hiền:
- Chào buổi sáng, con gái.
Mẹ nhìn tôi một lúc rồi cũng mỉm cười:
- Hôm qua mệt lắm hay sao mà lúc ngủ cũng nói linh tinh thế?
A! Nói gì thế. Có lẽ là không gì bậy bạ đâu nhỉ…
Tôi ngồi vào bàn, cười tươi:
- Bố mẹ, chào buổi sáng.
- Lát nữa bố đưa con đi học nhé!
Ồ! Điều này tôi đã nghĩ tới bao nhiêu lần rồi nhỉ? Tính xem nào, có thể nói là lúc nào nhớ tới bố cũng nghĩ ngay tới điều này.
Như ngày trước, hai bố con sẽ cùng tới trường rồi lại cùng về nhà với mẹ.
Nhưng bây giờ thì khác…
- Không cần đâu. Đường ở đây bố không đi được đâu. Với lại con lớn rồi mà. Ngại lắm!
Bố xoa đầu tôi:
- Haha, cũng biết là lớn rồi à.
Mẹ cẩn thận lấy bánh mì từ trong lò nướng ra, dịu dàng nhìn hai bố con:
- Anh cứ để kệ con. Ở nhà nghỉ ngơi vài hôm. Công việc lại sắp bù đầu rồi.
Bố giúp mẹ phết bơ lên bánh, dù có thế nào cũng cười rất hiền:
- Hai mẹ con không cho thì thôi vậy. Hôm nay, bố ở nhà dọn nhà. Haha.
Lúc chuẩn bị đi học, bố giúp tôi đưa xe đạp ra khỏi cửa, cẩn thận sửa sang lại balô cho tôi:
- Hôm nay con không có buổi học chiều đúng không?
Bố là thế, dù mới về hôm qua nhưng mọi thứ về tôi đều nắm rất rõ.
- Vâng. Con không có, trưa con về với bố ngay nhé.
Bố xoa đầu tôi:
- Ừ. Học ngoan nhé con gái!
Tôi cười:
- Bố cũng ở nhà ngoan nhé.
- Ừ. Bố không ngoan thì sợ mẹ đánh lắm. – rồi bố giả vờ thần bí, nói nhỏ – mẹ con dữ lắm.
- Bố nói xấu mẹ à? – tôi đưa mắt nhìn vào trong nhà – vợ của bố đang ở kia kìa.
Bố thấy mẹ đang đứng ở cửa nhìn hai bố con thì làm như giật mình, nháy mắt với tôi:
- Cái này là hai bố con bí mật thôi nhé.
- Haha, đồng ý. Bố vào với vợ của bố đi, con đi học nhé.
- Ok, trưa gặp lại!
Tôi phóng xe lao đi, không ngoảnh đầu lại cũng biết là bố sẽ đứng đó, nhìn cho tới khi tôi đi khuất sau ngã rẽ.
Tôi mỉm cười…
Cảm thấy tất cả mọi thứ đơn giản xung quanh đều trở nên thật đẹp.
Hạnh phúc này…sẽ là mãi mãi, phải không?
***
Vẫn đang còn sớm nên sân trường còn thưa thớt bóng người.
Nhưng có một cảnh tượng rất kì lạ.
Một đám học sinh vây quanh bảng thông báo, không ngừng xì xào bàn tán.
Trường lại đưa ra nội qui gì biến thái hay sao?
Trúc Vũ kéo tôi tới xem…
Hử? Là một chị có dáng người khá cao nhưng lại gầy, khá dễ nhìn nhưng vẻ mặt bây giờ là đầy tức tối, không ngừng viết lên bảng thông báo cái gì đó.
Chị dùng lực rất mạnh, giống như dồn hết mọi phẫn nộ lên viên phấn vậy…
Thoáng chốc, viên phấn đáng thương kia đã đứt làm đôi.
Dưới chân, bụi phấn rơi trắng xóa.
Cảnh tượng này sao mà thê lương…
Nhưng…người này không phải trường tôi cơ mà! Đồng phục hoàn toàn là của trường khác!
Không nhầm đấy chứ!
Mặc kệ những lời ồn ào xung quanh, chị ấy vẫn tiếp tục viết.
Tôi với Trúc Vũ mon men lại gần, nhún người, ngó nghiêng đọc.
“Tên Bùi Quang chết bầm kia. Anh dám làm chuyện ấy với tôi rồi bỏ đi. Tôi nói cho anh biết nếu anh không đền bù cho tôi thì sẽ phải gánh chịu hậu quả thê thảm nhất. “
Vừa đọc xong tôi với Trúc Vũ liền đưa mắt nhìn nhau đầy khó hiểu.
Sau khi gằn mạnh dấu chấm than sau ba chữ ” Đồ chết tiệt ” thì chị ấy cũng quăng luôn viên phấn, khoanh tay xem thành quả của mình đầy ưng ý.
Lời bàn tàn càng ngày càng lớn hơn.
- Bùi Quang 12C1 phải không nhỉ?
- Ừ, trường mình có một Bùi Quang thôi. Mà tên này cũng ngang ngược lắm!
- Hư hỏng đến thế à? Làm cả chuyện ấy?
- Haiz, làm xong rồi bỏ chạy. Để người ta phải tới cả đây.
- …
Trúc Vũ nhíu mày thì thầm:
- Tớ nghĩ là hiểu lầm. Bùi Quang không như thế đâu.
Về vấn đề này thì tôi hoàn toàn đồng ý với Vũ. Bùi Quang dù có xấu xa tới đâu nhưng không phải là người không biết giới hạn và càng không phải là vô trách nhiệm....