NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Nhẹ Bước Vào Tim Anh Full - T.Boo.Kul

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Ở công viên. Tôi ngồi trên đùi bố ăn kem ngon lành.
Trước cổng trường, bố chỉnh lại cặp sách cho tôi.
Ở nhà, bố thay bóng đèn, mẹ và tôi cười tươi nhìn bố.
Những tấm hình ấy đều đầy ắp yêu thương.
Tôi cất album, chui vào chăn khóc thút thít.
Từ nhỏ, bố là người thương tôi nhất. Mỗi ngày, dù bận đến đâu bố cũng đều tranh thủ đưa đón tôi đi học. Lúc nào cũng chiều chuộng tôi như công chúa nhỏ. Tuy được cưng như vậy, nhưng tôi ko hề hư, bởi vì người ấy cũng dạy tôi rất nhiều đạo lí.
Và từ khi tôi lên cấp 2, những tháng ấy đã trở thành những điều hiếm hoi. Là một kĩ sư chuyên nghiệp, bố luôn nhận được những công trình khá lớn, rồi dần dần, bố bắt đầu nhận những công trình ở xa. Thời gian bố tôi ko về càng ngày càng kéo dài, lần làm việc tại Canada là gần 2 năm.
Nhưng tôi biết, bố yêu gia đình này rất nhiều.
Mỗi lần nghe giọng bố, tôi cảm nhận được sự cô đơn. Và những lúc đó, tôi khóc.
Còn nhớ một lần, bố bỗng nhiên hỏi:
- Ghét bố ko?
Tôi ko cần suy nghĩ, trả lời ngay tức khắc:
- Con yêu bố nhất, bố đừng nghe người khác nói bậy nha.
- Ồ, vậy mà có người bảo con ghét bố lắm, vì bố ko ở bên con thường xuyên.
Tôi bĩu môi:
- ai mà đáng ghét thật, con chỉ nhớ bố thôi.
Tôi bắt đầu sụt sùi.
Bố im lặng một lúc, bảo tôi:
- Vy Anh, bố ko được nhìn thấy con từng ngày từng ngày lớn lên, nhưng bố yêu con.
Tôi khóc to:
- Bố về đi, đừng đi xa như vậy nữa.
Bố khẽ ho vài tiếng:
- Rồi con sẽ hiểu. Mà ô kìa, khóc nhè kìa.
Tôi chùi nước mắt, nước mũi tèm nhem:
- Ko có, ko có.
- Thật nhé, vậy từ nay cũng ko được khóc nhè nhé.
- Tất nhiên, con ứ thèm khóc. Con cũng lớp 7 rồi chứ mắc.
- Ghê thật. À, con gái, con đừng bao giờ làm vợ bố buồn đấy.
Tôi cười híp mắt, gật đầu lia lịa:
- Con hứa, sẽ ko để vợ bố buồn.
Tôi rất dễ bị bố dụ dỗ như vậy.
Và cũng vì những lời nói đó, dù nhớ bố như thế nào tôi cũng ko khóc, ko tỏ ra buồn trước mặt bố, mẹ nữa. Lúc trước, làm theo bởi những gì hứa với bố, tôi quyết làm được. Rồi lớn dần, đối với tôi đó ko phải lí do nữa, tôi nhận ra lúc tôi nói chuyện khóc đòi bố về, mẹ đứng lặng nhìn tôi thật lâu. Mắt mẹ ko che nỗi sự đau đớn. Còn bố, giọng bố nghe có chút bất lực, có chút khổ sở. Vì vậy, tôi chọn cách che dấu.
Tôi rửa mặt, xách gối sang phòng mẹ ngủ. Đêm đó, hai mẹ con tôi ôm nhau ngủ thật ngon.
***
Và đêm đó, có một người tự hỏi:
- Sao hôm nay cô bé ấy ko chúc mình ngủ ngon nữa nhỉ.
Trên bàn, hai chiếc điện thoại một đen một trắng im thin thít.
Sáng sớm, tới phiên tôi và Trúc trực nhật.
- Vy Anh, cậu có thấy lạ ko?
- Lạ gì?
- Mấy hôm nay, chị hoài Vân tới trường mình nhiều như vậy mà tớ chưa thấy chị ấy và Bùi Quang đi với nhau bao giờ.
- Vậy mà cũng lạ, tớ có thể hiểu được.
- Thật à, cậu thử nói xem. – Trúc Vũ nổi cơn tò mò.
- Một người vừa hư hỏng, vừa xấu tính như vậy, nhìn còn ko dám thì làm sao mà đi chung được.
Trúc Vũ lấy chổi phá tung chỗ rác mà tôi vừa quét được:
- Tớ đang nói chuyện nghiêm túc mà cậu dám đùa cợt hả.
Tôi cũng hét lên:
- Này, tớ lao động khổ cực vậy mà cậu dám phá hả.
Rồi cứ thế, Vũ lau bảng sạch thì tôi lại vẽ bậy thêm, còn tôi sắp lại bạn ghế ngăn nắp thì Vũ sẽ cô nghiêng ngả.Cho tới khi mọi người vào lớp gần hết thì mới là xong. Chuông reo, hai đứa phì cười:
- Muộn rồi, vậy là khỏi ăn sáng.
Tan học, vật vờ kéo nhau xuống căng- tin.
Ngồi vào bàn, Trúc Vũ uể oải:
- Anh đi lấy cho bọn em đi, hôm nay đói muốn chết đi được. Ăn luôn ở đây.
Mạnh Vũ ngoan ngoãn làm theo.
Một lúc sau, Mạnh Vũ sắp cả chồng thức ăn lên bàn. Tôi tròn mắt:
- Bọn em cũng chỉ đói một chút thôi, anh ko cần mua nhiều thế chứ.
Trúc Vũ chu miệng:
- Anh tưởng bọn em là heo hay sao?
Mạnh Vũ nhún vai:
- Tại anh nhìn hai em giống như là lạc về từ năm 45 ấy.
Ko tính toán làm gì, biến đau thương thành hành động. Ăn nào.
Tới lúc ko còn đói nữa, Trúc Vũ lại nhiều chuyện:
- Chiều mai là chị Hoài Vân bắt đầu chụp ảnh rồi, tan học bọn mình ở lại xem ko?
Mạnh Vũ dứt khoát:
- Ko, anh ko thích Hoài Vân.
Tôi với Trúc Vũ ngơ ngác:
- Tại sao, chị ấy cũng từng là học sinh trường mình đấy.
- Cái đó mà anh ko biết hay sao?
- Thế sao lại ko thích?
- Bó tay hai em thật, nhiều lí do để ko thích lắm chứ.
Nheo mắt:
- Anh thử đưa ra một số lí do xem.
Phản kháng:
- Vậy hai em đưa ra lí do để anh thích cô ta xem.
Tôi với Trúc Vũ đọc thuộc:
- Xinh đẹp, tài giỏi, dịu dàng, tốt bụng, hòa đông, dễ gần và dù nổi tiếng rồi thì ko quên trường cũ.
Mạnh Vũ gật gật, rồi nghiêm túc:
- Anh nghĩ hai em có vẫn đề về mắt rồi.
Trúc Vũ đánh anh:
- Em thấy anh thích người ta tới chết mà ko có được nên chuyển thành ghét thì có.
Tôi khoanh tay:
- Mạnh Vũ, anh thật lòng chút đi. Đừng để em biết anh có lỗi với Trúc vũ.
Trúc Vũ mặt đau khổ:
- Anh đã làm những chuyện có lỗi với em hả Mạnh Vũ.
Tiếp theo, úp mặt xuống bàn nức nở:
- Em có gì ko tốt chứ.
Tôi đặt tay lên vai Trúc Vũ, an ủi:
- Cậu là người tốt nhất tớ từng gặp, trách là trách anh ta mắt có vấn đề.
Trúc Vũ ngẩng đầu lên, xúc động:
- Cậu cũng cho là anh ấy mắt có vấn đề đúng ko.
Tôi gật đầu đồng ý.
Mạnh Vũ cứng miệng hết nhìn tôi rồi nhìn Trúc Vũ, choáng với màn vừa rồi. Xong, ôm trán, vẻ mặt rất đáng thương:
- Lần sau muốn bảo anh mắt có vấn đề thì làm ơn nói thẳng, muốn đứng tim quá.
Hai đứa phá lên cười rồi độp thẳng:
- Mắt anh có vấn đề.
Mạnh Vũ lấy lại bình tĩnh:
- Anh lại ko thấy cô ta như vậy, đối với anh, cô ta chả có gì để thích cả.
Tôi với Trúc Vũ căn vặn:
- Sao anh lại ko thấy như vậy được nhỉ? Mà cho là thế đi thì cũng cảm thấy bình thường chứ sao lại ko thích?
Mạnh Vũ nhíu mày, một lúc sau mới nói:
- Anh thấy cô ta là một con cáo, giỏi diễn kịch.
Hai đứa bắt đầu tiến lại gần hơn:
- Anh nói rõ xem.
- Thì cô ta ko phải là người xuất sắc tốt tính gì hết. Thực ra là một con người khác – Mạnh Vũ dừng một chút, nghĩ nghĩ – anh nghĩ là đáng sợ.
Trúc Vũ như bắt được vàng, mắt sáng lên:
- Anh cũng thấy như vậy hả?
- Ko lẽ em thấy thế.
Trúc Vũ gật mạnh, rồi bắt đầu kể lại tất cả mọi chuyện từ lần đầu tiên gặp Bùi Quang và Hoài Vân tại quán tới lần hai đứa được hẹn ra gặp riêng.
Nghe xong, Mạnh Vũ nghiêm túc:
- Trúc Vũ, em nói đúng đấy, Vy Anh, cô ta ko đơn giản đâu.
- Nhưng mà em vẫn ko hiểu, tại sao chị ấy lại phải ghen tị với em. Em cũng như Trúc Vũ thôi mà.
- Cái này… – Mạnh Vũ ngập ngừng – anh cũng ko biết, nhưng mà nói chung là cô ta ko đáng để được hâm mộ, ủng hộ đâu.
Thấy chúng tôi chuản bị tra khảo nữa, Mạnh Vũ chặn trước:
- Một người giả tạo như vậy, ko đáng. Mai, ko ở lại xem, ok.
Liếc thấy 2 đứa mặt ko vui, bối rối:
- Sao vậy, ko phải vì ko được xem cô ta mà giận đấy chứ.
- Tất nhiên là ko, tụi em có phải cuồng đâu. Nhưng mà anh phá hỏng kế hoạch, anh ko định đền bù gì hả?
- Chuyện nhỏ. Có quán kem mới kai trương được vài hôm, được ko?
Rồi lại lần nữa Mạnh Vũ chặn trước:
- Đầy đủ tất cả các loại, kể cả dâu trộn hạnh nhân cũng có.
***
Tối hôm đó, tôi nhắn cho anh: “Anh có muốn ăn kem ko nhỉ, gần trường anh có một quán kem mới mở đấy, tuyệt, có đầy đủ các vị. ”
Được một lúc, có tin nhắn mới “Em thích kem sao? ”
Đây là lần thứ hai anh nhắn tin lại cho tôi. Tôi sung sướng, nhảy nhảy trên giường, rồi xem đi xem lại tin nhắn đó. Đến khi ngủ vẫn còn mỉm cười....
« Trước1...910111213...128Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

XtGem Forum catalog