↓↓ Truyện Như Một Cơn Gió Lạ - EduNguyen Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Không hiểu sao Nguyên ngồi ở nhà mà cứ có mèo lạc suốt vậy. Con mèo này khá lớn và đẹp. Lông sáng và sạch. Đôi mắt hiền như trẻ con. Định xem thêm nữa thì Ly lại nhắn tin giục làm xong cuốn sách. Áp lực công việc khiến đầu tôi lúc nào cũng trong trạng thái sôi sùng sục. Mà hà cớ gì Ly cứ phải thay sếp nhắc nhở tôi làm gì nếu không phải cô ấy kiếm cớ nói chuyện với tôi. Xem lại face Nguyên một lần nữa để tập trung vào công việc thì thấy có người bạn vừa post lên timeline Nguyên một tin ngắn.
“Sáng nay con tôi nói ở ngoài đường có 1 bé chó bị trụi lông, 2 mắt đỏ, chắc là chủ đem ra đó bỏ… Tôi có nói con tôi bắt bé chó đó về để tôi đưa đi bác sỹ, nó chạy đi bắt nhưng không được, nó bảo tôi chạy ra coi, tôi cũng không bắt được, lại gần là bé đó há miệng gừ… Hiện tại bé đang nằm trước nhà ở đường Trần Hưng Đạo (khoảng giữa đường), khu vực này đang làm đường cống. Nghe người gần đó nói bé chắc bị ai bỏ, mấy ngày nay thấy đi lang thang ở đó. Tôi có đi tìm bác sỹ thú y ở gần chỗ bé, nhưng cô ấy đã khóa cửa đi vắng.
Tôi gửi kèm hình của bé đó tôi chụp bằng điện thoại.
Tôi tên Khánh, số đt 0989 ******. ”
Nhìn qua ảnh thấy bé chó này thảm quá. Mắt đỏ lừ và nhiều dỉ mắt, chân và bụng đều trụi lông. Cả người xơ xác như vừa trải qua một trận thảm sát. Không biết Nguyên sẽ làm thế nào với trường hợp này nữa. Tắt trình duyệt rồi quay về với công việc. Ngoài trời vẫn hơi mưa. Tiếng mưa xen lẫn tiếng xe cộ, tiếng máy in trong phòng, lẫn lộn trong tôi những suy nghĩ không đầu không cuối.
…
Chiều tan làm tôi cố gắng về sớm theo lời dặn của Nguyên. Những đoạn đường tắc chật cứng dễ khiến người ta cảm giác bực bội sau một ngày làm việc. Mong là Nguyên đã nấu cơm xong và chỉ đợi tôi về là ăn.
Đập vào mắt tôi khi vừa mở cửa ra là hình ảnh con Nô Đen và một con mèo lạ đang ra sức gặm đôi giầy tôi thích nhất dùng mỗi khi công ty có tiệc. Mỗi con một chiếc. Nô Đen thì cắn còn con mèo lạ thì vừa xé vừa cào. Trong khi mặt tôi thộn ra vì không hiểu chuyện gì thì thấy Nguyên đang đeo găng tay đuổi theo một con chó khác quanh nhà. Tôi mệt đến mức không thể thốt nổi thành lời. Nhìn một lúc tôi nhận ra con mèo lạ chính là con mèo mướp mà Nguyên đăng tin tìm chủ sáng nay, con chó Nguyên đang đuổi là con chó đi lạc ở đường Trần Hưng Đạo.
Tháo giầy đặt lên giá cao nhất rồi lết vào nhà. Nô Đen nhìn thấy tôi về biết sợ lẩn ngay ra ban công. Con mèo vẫn tiếp tục công việc cần mẫn của nó, thậm chí giờ còn lân la cào xé chiếc giầy Nô Đen bỏ lại. Tôi thẫn thờ đứng nhìn Nguyên một lúc cô ấy mới nhận ra chủ nhà đã về. Nguyên tóm con chó trong tay rồi nhìn tôi hốt hoảng. Thật sự lúc ấy tôi chỉ muốn quẳng Nguyên ra khỏi cửa rồi dọn sạch những gì nhỏ vừa bầy ra nhà tôi thôi. Nhưng nhìn khuôn mặt mướt mồ hôi và ánh mắt nửa sợ hãi nửa cầu xin của nhỏ là tôi cố giữ bình tĩnh.
- Anh về rồi à?
- Về sớm quá hả?
- Dạ!
- Cô đang làm cái gì đây?
- Em xin lỗi. Em sẽ dọn ngay bây giờ. Anh đi tắm đi rồi ra ăn cơm.
Ngó qua bếp thấy vẫn lạnh tanh. Bữa tối chưa nấu một chút nào. Tự vào phòng lấy quần áo rồi đi vào nhà tắm. Tôi suýt khóc thét vì trong nhà tắm có mùi hôi khủng khiếp, lông chó lả tả khắp nơi, chỗ thoát nước còn có chất nhờn đỏ đỏ vàng vàng. Nghe tôi gọi ầm lên, Nguyên vội chạy vào cầm chổi cọ qua nền nhà tắm và luôn miệng giải thích những gì đang diễn ra.
- Em vừa tắm cho con Lem xong thì anh về nên anh chưa kịp dọn.
- Cảm ơn! May cho tôi là không nhìn thấy nó lúc nó chưa tắm. Như này là đủ biết lúc mới mang về nó khủng khiếp thế nào rồi.
- Em xin lỗi. Anh tắm đi!
- Cô đi ra ngoài thì tôi mới tắm được chứ? Tính tắm cho tôi luôn à?
Nguyên nhe răng cười rồi chạy tót ra ngoài. Tôi bấm chốt cửa rồi mở nước. Đứng dưới vòi sen tẩy trôi đi hết những mệt mỏi bực dọc trong người. Nhìn mấy cái sticky mèo Kitty Nguyên dán trên bàn chải tôi bỗng dưng bật cười. Cô gái giúp việc này khó hiểu thật. Nhưng cứ thế này thì đến phải đuổi việc mất. Không thì không biết mai cô ta còn tha cái gì về nhà nữa. Nhà tôi đâu phải chuồng thú hay trạm cứu hộ động vật đâu. Hôm nào về cũng phải chứng kiến cảnh chó mèo rụng lông ghẻ lở hắc lào nằm thoài loài ở cửa hăng hái gặm giầy dép đồ đạc thì chẳng mấy chết vì cáu tiết.
Người giúp việc sửa soạn kịp bữa cơm tối trong thời gian tôi tắm. Xem ra hôm nay vì hai vị khách mới mà tôi phải ăn bữa com tối đạm bạc và tệ hơn mọi ngày. Canh xương chưa được ninh nhừ, bắp cải xào có vẻ nhũn và đậu rán hơi cháy. Cũng không phải người khó tính và cầu toàn lắm nên tôi cũng cố gắng ăn hết những gì Nguyên nấu. Trong lòng hơi buồn cười vì điệu bộ của Nguyên. Vừa ăn vừa nhìn lén tôi, lúc tôi nhìn lại thì giật mình nhìn đi chỗ khác, thi thoảng định nói gì rồi lại thôi.
- Sao thế? Mặt tôi dính lông chó hay sao?
- Dạ không!
- Nói thẳng đi. Ở cùng bao lâu nay mà chưa hiểu tính tôi à.
- Em xin lỗi. Em sẽ đền giầy cho anh…
Nhắc đến đôi giầy mới nhớ ra. Ngó ra phía cửa thì thấy bé mèo Mướp đã gối đầu lên nó ngủ ngon lành. Thương xót thay cho số phận đôi giầy mà tôi thích nhất, lúc vứt bỏ nó còn không được giữ hình dạng ban đầu. Con chó gặm giỏi thật, nhai bẹt hết cả mũi.
- Ờ… Tháng này âm lương rồi. Đền bằng tiền lương tháng sau nhé
- Dạ…
- Còn mấy con vật này tính sao đây?
- Khi nào có người nhận nuôi em sẽ mang cho người ta ngay.
- Tiền thức ăn cho chúng nó cũng tính vào lương cô luôn hả?
- Dạ…
- Dạ mãi thế?
- Ừ thì chả tính vào lương tôi thì sao? Anh có lòng tốt nuôi chúng nó thì đã không hỏi tôi.
- Tiền tôi kiếm được mỗi tháng trả lương cho cô mất một nửa rồi, giờ lại nuôi chó mèo nữa thì một tháng tôi uống nước cầm hơi chắc.
- Mỗi bữa chúng nó ăn có miếng cơm. Sao anh ganh tỵ tính toán với cả chó mèo thế?
- Tôi đâu có mang nó về?
- Thì tôi mang về. Tôi sẽ chịu trách nhiệm.
- Thì đó. Tôi mới phải nhắc nhở cô mới là người chịu trách nhiệm về chúng nó.
- Anh điên à? Tôi có khiến anh nuôi đâu? Anh nghĩ lại xem? Não có vấn đề à?
- Cô…
- Cô cái bô. Ăn nốt đi cho tôi còn dọn. Cả ngày chạy tới chạy lui mệt bỏ bà luôn rồi.
Phát điên mất. Cứ châm ngòi một chút thôi là thế nào cũng nổ. Nguyên như quả bom trong nhà tôi vậy. Từ lúc cho Nguyên thoải mái trong cách cư xử là chúng tôi có thể cãi nhau ầm nhà bất cứ lúc nào, bất cứ vấn đề nào. Mỗi lần như thế là mấy con vật trong nhà cứ ngồi nghiêm trang, vểnh tai, mắt nhìn chúng tôi cãi cọ, thậm chí thỉnh thoảng Nô Đen còn sủa “ắng” một tiếng phụ họa sau mỗi câu nói của Nguyên y như kiểu tán thưởng đồng tình. Còn con mèo mướp thì kêu “méo” một tiếng sau mỗi câu phản pháo của tôi như khán giả cổ vũ đấm bốc. Con chó mới (vừa nãy Nguyên nói nó tên Lem thì phải) có lẽ do đang bệnh nên mệt, chỉ nằm bẹp ngoài ban công hếch mõm vào nhà hóng hớt chứ không có sức sủa. Mà còn chưa tính sổ Nguyên đem cái áo đồng phục bóng đá cũ của tôi ra mặc cho con chó. Trông nó không khác nào cầu thủ bóng đá vừa vào trại cải tạo do nghiện thuốc phiện quá lâu.
Bản tin thời sự hôm nay lại bị rơi rớt thông tin vì tôi mải ngó xem Nguyên đang làm gì ở bếp. Thực tình nếu như người bình thường đã đuổi Nguyên đi ngay với những rắc rối Nguyên đem đến cho nhà người ta, nhưng tôi thì vẫn trong phạm vi chấp nhận được, một phần do tôi không phải người quá khó tính, nghĩ đến cảnh Nguyên vác đồ đạc ôm mấy con chó con mèo đang bệnh lang thang ngoài đường là tôi lại không nỡ, một phần là do tôi tò mò với cuộc sống của cô gái này. Nó chắc chắn không giống với nhiều cô gái tôi đã từng gặp, chắc chắn cũng không giống tôi. Khi tôi và mọi người đâm đầu vào vòng xoáy danh vọng, địa vị, cơm, áo, gạo, tiền… Thì với Nguyên, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy những thứ ham muốn đó. Nguyên mang đến cho tôi những điều bất ngờ đến chóng mặt, những rắc rối đôi khi gần như tắc thở vì tức giận, những cảm xúc thăng giáng như đang chơi một bản nhạc khó… Tôi không biết phải gọi những thứ đó là gì. Như một bức tranh nhiều gam màu mát mắt mà người ta muốn ngắm mãi không thôi, thậm chí muốn vẽ thêm vào nó những mảng màu tối sáng của riêng mình....