pacman, rainbows, and roller s
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Như Một Cơn Gió Lạ - EduNguyen Voz Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Chap 2:
Tôi đón ngày mới bằng nụ cười toe toét của Nguyên. Mở cửa phòng ra đã thấy cô ấy đứng đó từ bao giờ. Giật bắn cả mình. Nguyên đeo tạp dề và cầm một đôi đũa với một chiếc thìa chào tôi.
- Chúc anh Nhật một ngày vui vẻ!
- Mới sáng ra cô đã ăn nhầm phải sâu róm à?
- Dạ!
Lại còn dạ?
- Thì đi súc miệng cho trôi hết lông đi. Đứng đây làm cái gì?
- Hê hê
Điệu cười khả ố không bắt gặp ở bất cứ đâu được. Đi ra nhà tắm đánh răng. Con Nô Đen sủa lên vài tiếng khi thấy bóng tôi. Đừng có nói mày biết tin tao nhận nuôi mày rồi đó chó. Mày cứ liệu hồn đấy, khỏi bệnh nhanh đi rồi tao sẽ hành hạ mày cho mày biết tay.
Nhà vệ sinh đã được lau chùi bóng loáng và thơm phức mùi nước rửa. Nguyên dậy lau chùi từ nửa đêm à? @@ Không phải cảm ơn theo kiểu quá khích thế này chứ. Vừa đánh răng vừa tròn mắt nhìn ngắm xung quanh. Tôi sắp điên đến nơi rồi. Dán ở phòng chưa đủ, Nguyên còn đem sticky mèo chó đi dán khắp nơi. Bàn chải của tôi cũng có hai cái hình chó con mũi hồng.
- Này cái con người kia!
- Dạ!
- Cô làm gì nhà tôi thế này?
- Em… trang trí!
- Còn không?
- Còn gì ạ?
- Còn mấy thứ này này, cho tôi xin thêm mấy cái.
- Dạ còn!!!! Anh thích hả?
- Ừ mang ra đây, dán lên cả mặt tôi đi.
- Ơ…
Vừa lườm Nguyên vừa ngồi xuống bàn ăn. Nguyên im re ngồi xuống theo. Sáng nay được ăn bánh mì kẹp giò, có sữa tươi uống kèm. Mà Nguyên cũng chịu khó, không biết đi tìm ở đâu được chỗ đặt sữa tươi Ba Vì nên sáng nào tôi cũng được uống thêm cốc sữa. Chẳng bù cho ngày xưa, sáng dậy là vác xác ra ngoài ăn, chẳng biết có đảm bảo vệ sinh không mà đến nửa buổi đã đói mờ mắt.
Thường thường Nguyên rất ít nói. Nếu tôi không gợi chuyện thì cô ấy có thể im lặng từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn. Lắm lúc cảm giác Nguyên như Robot, chỉ biết làm những công việc nhà theo một lập trình có sẵn. Chỉ vài ngày thôi tôi đã dễ nhận ra đây là một cô gái khá già dặn và cá tính. Thích làm gì là hành động luôn, mặc kệ hậu quả sau đó là gì.
- Ăn đi. Nhìn cái gì?
- Dạ!
- Đừng dùng từ “dạ” nữa được không? Không còn từ nào khác để phản ứng lại à.
- Có!
- Thế thì dùng từ khác đi!
- Kệ mẹ tôi. Tôi thích nhìn vậy đấy!
Tôi phun hết nửa cốc sữa ra bàn sau khi Nguyên vênh mặt nói câu vừa rồi. Nguyên hốt hoảng lấy khăn lau cho tôi. Vừa lau vừa rối rít.
- Em xin lỗi. Tại anh bảo em phản kháng kiểu khác. Nên…
- Bản chất của cô là vậy hả?
- Dạ!
- Đừng có dạ nữa.
- Ờ thì… Bản chất tôi thế. Có vấn đề gì không?
- Không! Ngồi xuống ăn đi. Kệ tôi. Từ sau không cần câu nệ gì nữa. Cô cứ là cô đi.
- Cảm ơn
- Không cần. Nghe cô dạ từ sáng đến tối giả dối thế tôi tổn thọ lắm.
- Sao không nói sớm. Từ hôm tới đến giờ khó chịu thấy mẹ…
Tôi trừng mắt lên nhìn Nguyên, thấy nhỏ đã kịp lấy tay bịt miệng lại.
- Nghe thấy hết rồi!
- Ờ. Nghe thấy kệ anh.
- Bản chất cô trong sáng y như giấy than ýnhỉ?
- Tại tôi hay có nhiều việc cáu bẳn nên hay buột miệng chửi thề…
- Sửa đi!
- Sao anh vừa nói cho tôi bộc lộ bản chất mà.
- Nhưng cô là con gái. Cái gì cần thiết thì phải sửa chứ.
- Ờ. Sẽ sửa.
- Sẽ là bao giờ?
- Mặc xác tôi. Anh ăn nhanh còn đi làm! Đàn ông gì mà lắm lời…
- Này cái con người kia. Từ lần sau nói bé chút!!! Tôi hay bị giật mình!
Tôi với Nguyên cãi nhau ỏm tỏi cho đến hết bữa sáng. Đến khi mở cửa đi làm rồi vẫn còn nghe giọng Nguyên oang oang phía trong.
- Đi làm về thì nhớ về ngay. Ngày nào tôi cũng phải đợi anh chán thấy mồ luôn.
- Cô là mẹ tôi chắc. Là vợ tôi chắc.
- Chẳng phải. Nhưng tôi giống họ ở chỗ đều là phụ nữ. Anh tập về nhà đúng giờ khi có một người phụ nữ đợi cơm đi.
Thật hết biết luôn. Bắt đầu hối hận khi cho ô sin được bộc lộ đúng bản chất rồi đấy. Phóng xe ra đường lớn. Hà Nội vào giờ đi làm luôn tắc cứng trên mọi ngả đường. Mưa!!!
- Này anh kia. Áo mưa tôi để trên giá giầy dép rồi mà không mang đi à?
- Cô hét nổ cả điện thoại rồi đấy! Kệ tôi!
Cụp máy nhét vào túi rồi tập trung lái xe. Mưa tháng Chín… Năm nay mưa đến sớm. Vậy là tôi gặp Nguyên mới gần nửa tháng thôi. Chưa biết gì về Nguyên ngoài mấy rắc rối Nguyên đem đến mấy hôm vừa rồi, ngoài những thông tin mà chỉ cần mở miệng hỏi là người ta dễ dàng nói cho mình biết. Nguyên đến từ đâu, Nguyên đang làm gì, lí do gì khiến Nguyên phải đi làm thêm trong khi với bằng Cử nhân của cô ấy đã có thể có một công việc tốt hơn. Cả buổi sáng ngồi trong phòng nghe tiếng mưa rả rích, tôi không làm được gì hơn ngoài việc mò mẫm những Ghi chú, những status trên Timeline của Nguyên cả năm vừa rồi. Nghĩ ra thì tôi tự thấy tôi rảnh thật. Tự nhiên quan tâm một cô gái đến mức moi móc đủ mọi tài khoản cá nhân trên mạng để tìm hiểu cô ấy được rõ hơn. Rốt cục thì cũng chẳng tìm thêm được gì. Facebook của Nguyên như một trạm cứu hộ chó mèo thu nhỏ, hầu hết bạn bè đều là tình nguyện viên của Yeudongvat. org. Những con chó nhỏ bị đối xử tệ bạc, những con mèo con bị bỏ rơi đều được Nguyên đem về và đăng lên facebook tìm nhà cho chúng. Chẳng biết công việc này có được trả lương không. Nhưng Nguyên vẫn làm từ ngày này sang ngày khác, không có buổi sáng nào là không đăng tin tìm chủ cho chó mèo lạc. Càng đọc càng thấy chó mèo bị ruồng bỏ trên đất nước mình còn đông đúc hơn cả kiến. @@ Mọi người đều gọi Nguyên là ‘‘Nguyên Mèo’’. Còn mình thì tự thắc mắc tại sao không gọi là ‘‘Nguyên…Chó’’!:-|
- Anh Nhật!
- Giật bắn mình! Anh đã nói anh bị bệnh giật mình. Sao em cứ gọi anh giật cục như thế?
- Em xin lỗi. Nhưng anh làm xong cuốn sách sếp giao chưa?
- Chưa! Đi ra ngoài. Chiều khác nộp.
Ly nhăn trán nhìn tôi rồi mở cửa bước ra ngoài. Tôi lục đống bản thảo trên bàn tìm bản thảo mới nhất cần làm rồi căng mắt ra dịch. Khoảng nửa tiếng sau thì điện thoại reo bởi tin nhắn của Ly.
- Tối em đến nhà anh nhé!
- Không! Tối anh đi có việc.
Cố nhắn tin trả lời một cách dứt khoát để tránh việc Ly đến nhà tôi và kéo theo một vài rắc rối không đáng có. Ly là bạn gái cũ của tôi. Nhưng chúng tôi đã chia tay nửa năm nay rồi. Lý do đơn giản là không hợp nhau. Hai bàn tay lệch lạc thì nên buông ra để chúng đi tìm một bàn tay khác vừa vặn, ấm áp hơn. Nói thế nhưng không hiểu sao thời gian gần đây Ly lại quay lại bắt chuyện và làm thân với tôi như những ngày mới yêu. Cô ấy tự tiện mở cửa phòng làm việc của tôi bất cứ lúc nào và pha cà phê cho tôi bất chấp tôi có thích hay không. Tôi vốn dĩ không thích kéo lại một mối quan hệ mà tự mình đã cho nó đi vào ngõ cụt, không kể tới việc tôi và Ly không bao giờ đủ cảm thông để nuôi dưỡng một tình yêu lâu dài.
- Vậy thôi! Để hôm khác anh nhé!
Hôm nào? Không hôm nào hết. Ly cứ đòi đến nhà tôi tôi sẽ ‘‘đi có việc’’ suốt ngày như vừa rồi thôi. Hoa mắt lên vì những bản dịch, tôi lại vứt chúng sang một bên và mò mẫm vào face Nguyên. Hôm nay thứ 7 nên Nguyên nghỉ học và ở nhà cả ngày. Timeline của Nguyên vừa cập nhật status vài phút trước.
“Bé mèo mướp khoảng 6-7 tháng, bé rất tội nghiệp, bị chủ đánh đập thường xuyên. Rồi trong 1 lúc nóng giận chuyện gì đó, chủ đã trút giận lên bé bằng nước sôi, làm bé tuột hết 1/2 bộ lông, rồi còn nhẫn tâm xịt sơn lên chỗ vết thương đó nữa.
Em đã đón bé về, chăm sóc vết thương lành lặn và mọc lông lên rất đẹp. Em cũng vừa mới triệt sản bé xong (bé là con gái). Nay bé đã hoàn toàn khỏe mạnh, ngoan ngoãn, em mong tìm được một người chủ mới cho bé. ”...
« Trước12345...34Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ