Duck hunt
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Như Một Cơn Gió Lạ - EduNguyen Voz Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Thật, trông cô ghê ghê thật.
- Không, chuyện nuôi bé mèo Mướp cơ?
- Đùa đấy!
- Cái gì?
Để đề phòng Nguyên có những hành động quá khích hơn thì tôi đã kịp phản ứng ngay lập tức.
- Tôi đùa thôi. Nuôi thêm con mèo thôi mà.
- Cảm ơn anh… Em không biết nói gì nữa.
- Thôi đừng nói, tôi sợ phát ngôn gây sốc lắm. Nuôi thì nuôi. Nhưng cô đừng có đem thêm con chó mèo nào về nữa đấy. Mẹ tôi thỉnh thoảng sang thăm, phiền bức lắm. Bà sợ chó mèo.
- Dạ…
Nguyên cười chúm chím cho đến lúc ăn hết bữa sáng. Tôi bảo Nguyên đi rút hộ tôi bộ quần áo. Đợi tạnh mưa sẽ sang thăm bố mẹ. Dù sao sang nhà thăm mẹ cũng ổn hơn việc để mẹ sang thăm và nhìn thấy lũ chó mèo Nguyên mang về.

Mưa làm Hà Nội sạch hơn. Không khí trong và không bụi. Tôi có thói quen lượn vòng vòng trên đường không mục đích, đến khi xăng tụt một vạch mới quay về nơi mình định tới.
Bố mẹ vẫn khỏe. Cảm ơn trời đất! Mẹ nấu bữa tối sớm hơn hai tiếng để tôi ăn và về sớm. Lớn rồi nhưng mẹ lúc nào cũng lo nếu con cái ra đường khi trời tối. Bố hỏi tôi vài việc về công việc. Mẹ hỏi về chuyện ăn uống, người làm, hỏi về cả Ly. Bao nhiêu lần tôi nhắc mẹ về mối quan hệ đã rạn nứt và đi đến điểm dừng này nhưng mẹ vẫn vờ như chưa nghe thấy. Vẫn hỏi khi có dịp và khuyên bảo khi có cơ hội. Người lớn nhiều khi có những suy nghĩ áp đặt nặng đến mức choáng váng.
Tôi rời nhà bố mẹ khi trời vừa sập tối. Không biết tối nay Nguyên ăn gì. Một mình ở nhà có chịu nấu cơm không. Rẽ qua cửa hàng Hải Hà mua vài cái bánh ngọt về tráng miệng. Chọn hai bánh hoa quả hình thuyền rồi về nhà. Lòng không khỏi lo Nguyên lại đem thêm một rắc rối nào đó khiến tôi phải khóc thét khi mở cửa.
Rẽ vào con đường nhỏ cách nhà một đoạn, tôi nhìn thấy một dáng người quen quen, không biết đang làm gì, cứ lúi húi ở cột điện bên đường. Lại gần mới nhìn rõ. Là Nguyên mà. Không sai chút nào. Nguyên đang quỳ bên cạnh cột điện, chúi đầu vào chân cột mà chọc chọc gì đó.
- Cái gì đó Nguyên?
Nguyên giật mình ngước lên. Dưới ánh đèn đường, mặt nhỏ thêm đỏ, mồ hôi thì mướt trán. Nhìn thấy tôi như nhìn thấy cứu tinh, nhỏ đứng lên cầu cứu.
- Anh Nhật có gì mèo ăn được ở đó không?
- Hử? Có bánh ngọt thôi. Đây. Làm gì thế?
- Em đi mua giấy vệ sinh, có con mèo lạc chạy loăng quăng ngoài đường, bị người ta cầm gậy xua đánh. Nó sợ quá chạy ra đây rồi chui vào hốc cột điện. Gọi meo meo thế nào cũng không ra.
Tôi bẻ cho Nguyên một mẩu bánh ngọt. Nguyên vừa meo nhẹ vừa vứt vào cho con mèo trong hốc ăn. Tôi mở cốp xe lấy bộ tô vít có đèn pin rồi soi vào trong xem. Đúng là trong hốc đó có một con mèo lông vằn. Nhỏ tẹo mà dữ. Nguyên cứ thó tay vào là nó đưa tay cào phập phập. Hồi lâu Nguyên đứng dậy thở lấy hơi. Mồ hôi chảy ướt một vạt tóc bên má phải. Tôi lục túi đưa cho Nguyên một cái giây thun tôi hay đùng buộc tập bản thảo.
- Buộc tóc lên đi.
- Cảm ơn anh. Không biết làm sao nữa. Vì bị đuổi bằng cây từ trong công trường nên sợ, đâm ra đề phòng luôn. Nằm ở trong hốc dứt khoát ko ra. Dụ cỡ nào cũng không. Còn khè khè, xù lông rất dữ dằn nữa. Thò tay vô, phập luôn. Bằng mọi giá cố thủ.
Nói xong Nguyên lại cúi xuống dụ con mèo. Chạy qua chạy lại, ngồi nói chuyện với nó, dụ nó bằng mỹ nhân kế, thức ăn kế, bạn bè kế, gần 30 phút, vẫn ko xi nhê. Cũng tội Nguyên. Phía bên kia là bãi rác, bên này là cái đống khai rình do thằng mắc dịch nào đái bậy. Thế mà Nguyên vẫn phải chịu, quỳ rạp xuống dỗ dành con mèo. Tay Nguyên xước dài mấy vết do túm mèo rồi bị cào.
Tôi bảo Nguyên đợi một lúc, chạy ra quán tạp hóa gần đó, mua một đôi găng tay khá dày. Chạy lại cột điện bảo Nguyên đứng dẹp sang bên, tôi đeo găng tay vào rồi thò tay tóm gọn con mèo nhỏ trong hốc cột điện. Lôi được con mèo ra. Nguyên vồ lấy ngay, mặc kệ bị cắn bị cào. Vừa vuốt vuốt đầu nó Nguyên vừa dọa: “Mày làm chị mệt quá. Về nhà chết với chị!”. Sau đó Nguyên chạy về luôn. Quên luôn tôi đứng đó như trời trồng với cái tô vít và đôi găng tay thủng lỗ chỗ. Dù vui vẻ mừng rỡ đến mức nào, cũng không nên quên ân nhân cứu mạng con mèo cũng là tôi mới phải chứ.:( .
Chạy ra xe cất tôvit rồi phóng về nhà. Mua hai cái bánh ngọt thì dụ con mèo mất nửa cái rồi. Về nhà tôi với Nguyên chắc tranh nhau cái còn lại quá. Vừa đi vừa nghĩ xem có nên tức giận không. Con mèo con lông vằn chắc chắn Nguyên lại đem về nhà mà không xin phép trước. Lúc nãy gặp tôi ở đó cũng không hề ngỏ lời. Vốn tôi không phải người khó tính, nhưng trong cuộc sống, và nhất là trong phạm vi gia đình – cho dù tôi và Nguyên không có mức quan hệ thân thiết như thế – nhưng sống trong một nhà, ít ra cũng nên biết trên dưới, phép tắc đúng sai để hành xử khuôn phép. Hành động tự tiện của Nguyên có lẽ tôi phải chấm dứt ngay từ bây giờ thôi, để tránh những rắc rối xảy ra sau này với cuộc sống của mình.
Chap 4:
Trời lại bắt đầu mưa nhỏ. Tôi cảm tưởng những cơn mưa lạ đầu tiên của tháng Chín như báo hiệu trước cho tôi một điều gì đó. Tôi chưa bao giờ biết quan tâm đến gì khác ngoài công việc, vậy mà gần đây đầu óc tôi lẫn lộn nhiều mảng màu, khi xám xịt khi tươi mát. Về Nguyên chăng? Tôi cũng không biết nữa. Như đang đi lạc trên một con đường trắng xóa cát hai bên là cánh đồng hoa lưu ly. Những cánh hoa mỏng tang, nhỏ xíu, màu xanh lam. Chẳng nhìn thấy điểm dừng đâu cả, nhưng vẫn cứ đi. Đơn giản vì vẻ đẹp dịu dàng của hoa lưu ly và cái ấm áp của nắng đã khiến người ta chẳng còn lo lắng và sợ hãi gì nữa.
Phi xe về đến sân tập thể, tôi thấy Nguyên đứng đó cùng chú chó Nô Đen. Nguyên cúi xuống làm cử chỉ gì đó với Nô Đen còn Nô Đen thì cứ sủa váng lên – giống như đang nói chuyện vậy. Nguyên và Nô Đen làm ầm ỹ cả một góc sân. Tôi đến gần. Đoán là Nguyên vẫn chưa lên nhà vì tôi thấy tay Nguyên vẫn ôm con mèo nhỏ vừa cứu được trong hốc cột điện. Nó lúc này đã bình tĩnh hơn, nằm gọn trong tay Nguyên, mắt trố ra nhìn con Nô Đen đang đứng sủa. Định nói gì đó với Nguyên thì nhỏ đã quay sang chỗ tôi. Nhỏ đưa cho tôi con mèo con và năn nỉ:
- Anh Nhật đem nó lên nhà cẩn thận giúp em. Em phải chạy qua đây một chút!
Chẳng hiểu có chuyện gì nữa. Nguyên dúi con mèo vào tay tôi rồi chạy đi luôn luôn. Khổ cho tôi. Con mèo dường như không thích tôi lắm, giơ tay cào cho tôi mấy nhát đau tê tái. Giận quá nên tôi bỏ nó vào cốp xe rồi đóng nắp lại. Mặc kệ nó trong đó, tôi nổ máy chạy theo Nguyên chậm chậm. Nguyên chạy nhanh lắm. Con Nô Đen chạy trước, Nguyên chạy bám ngay phía sau. Cả hai đều có vẻ vội vã. Mà tôi đang làm gì thế? Sao không đi về nhà nằm ngủ đi? Chạy theo Nguyên làm gì? Tôi bị dở à? >_<
Chạy khoảng 1km, Nguyên đi chậm lại. Tôi ngó quanh. Phía bên kia đường là công trường đang thi công. Bên này là nhà dân. Dãy nhà cấp 4 lụp xụp. Dường như công nhân dựng tạm để ở. Nguyên rẽ cỏ đi bước vào phía trong chút xíu. Tôi dừng xe đi theo. Lúc Nguyên cúi xuống trước một bức tường lưới B40 thì cũng là lúc tôi nhìn thấy những gì bên trong đã quen thuộc đối với tôi. 5 em kiki bị xích quanh năm suốt tháng ngoài trời. Ngày nào đi làm qua tôi cũng trông thấy. Trời nắng thì ko sao, trời mưa thì đứa nào cũng ướt như chuột, nằm co ro trong cái xe ngổn ngang đồ đạc. Thỉnh thoảng có đồ thừa tôi cũng chỉ chạy qua thưởng cho chúng nó được vài ba bữa. Tôi biết một bạn tên Fang cho mấy bé ăn gần ba năm nay, mỗi ngày chỉ có thể ăn được một khúc bánh mì. Đứng từ ngoài thò tay qua lưới B40 ném vô, có khi ném trật nó chỉ đứng nhìn khều khều mà ko ăn được. Hôm nay chẳng hiểu sao xuất hiện một cái hố nhỏ, tối quá ko thấy đường nên bánh mì vứt vào ném lọt vô cái hố, nó cứ cúi xuống cố lấy khúc bánh mì mà bất lực. Có một con đuối sức đến nỗi tối hôm trước còn cho nó ăn, hôm nay đã thấy nó nằm đó chết. Không biết cách nào giải thoát cho chúng....
« Trước1...45678...34Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ