↓↓ Truyện Như Một Cơn Gió Lạ - EduNguyen Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Số phận của Lucky là một câu chuyện đặc biệt nhất mà tôi từng chứng kiến. Như một đứa trẻ mồ côi bị ngược đãi suốt quãng đời thơ ấu và cho đến bây giờ vẫn chưa tìm kiếm được một gia đình hạnh phúc thật sự của riêng mình. Tôi tự nhủ nếu Lucky qua được cơn bão này, tôi sẽ chăm lo cho em cả phần đời còn lại. Bù đắp cho em những đau khổ mà em đã phải chịu đựng trong khoảng thời gian vừa qua. Lucky có đôi mắt không còn lành lặn, nhưng em có khuôn mặt hiền và khóe miệng lúc nào cũng như đang cười. Và một món quà quý giá nhất thượng đế ban tặng cho em, đó là sức sống mãnh liệt mà em đang có. Trải qua từng ấy thứ, em vẫn sống, thách thức cuộc đời, thách thức số phận đã được sắp đặt. Một lần nữa Lucky khiến tôi hiểu ra, chẳng có gì là quá muộn nếu như ta vẫn còn hơi thở cuối cùng, tôi vẫn còn hạnh phúc hơn rất nhiều người, bởi tôi ĐANG ĐƯỢC SỐNG.
- Anh đang nghĩ gì thế?
- À, có gì đâu, đang nghĩ là không ngờ lúc khóc nhè trông em xấu đến thế.
- Hả?
- Thật! Soi gương đi!
Nguyên vội rụt tay đưa lên xoa xoa má. Điệu bộ đó khiến tôi buồn cười. Chỉ là đùa thôi mà. Mọi cô gái đều rất dễ thương khi cô ấy khóc. Nguyên cũng vậy. Nhưng tôi không mong muốn được nhìn thấy sự “dễ thương” ấy nhiều đâu.
Bác sĩ đi ra với nụ cười trên môi. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Không cần hỏi cũng có thể đoán được một kết quả tích cực. Chúng tôi không được thăm Lucky để tránh nhiễm trùng vì vết thương của em khá nặng và cần có bác sỹ theo dõi. Tôi đưa Nguyên về nhà khi cơn bão đã đi qua. Nguyên ngồi im đằng sau xe. Tôi nhớ đến lần đưa Lucky từ bệnh viện về nhà, em liến thoắng đằng sau không ngớt. Hôm nay không biết em nghĩ gì mà im lặng như thế. Làm tôi cũng thấy trống vắng.
- Em còn ngồi đằng sau không?
- Anh hỏi gì kì vậy? Chả ngồi đằng sau thì ngồi đâu?
- Tại không thấy em nói gì…
- Mai mình qua nhà Ly đi anh!
- Hả? Qua đó làm gì? Nói thật là cứ nhắc đến Ly là anh lại giật mình hốt hoảng.
- Ly đang giữ Nô Đen đó anh!
- Sao em biết?
- Trực giác. Chắc chắn đó!
Tôi không hiểu vì sao Nguyên lại nghĩ thế. Nếu Nguyên đúng thì thực tình tôi lo cho Nô Đen. Nhìn hành động Ly lia con mèo con vào góc nhà là tôi biết cô ta có thể làm những điều khủng khiếp hơn nhiều đối với động vật. Nguyên à, giá như em đừng nói với anh suy nghĩ này, anh sẽ bớt lo lắng đi nhiều. Viễn cảnh trước mắt tôi đột nhiên trở nên xám xịt và u tối.
Chap 11.
Đêm đó tôi và Nguyên không ngủ. Đúng vậy, chúng tôi không ngủ được. Làm sao có thể nhắm mắt lại khi mỗi lần như thế hình ảnh của Nô Đen lại hiện ra rõ mồn một. Tôi tìm ra phòng khách, đã thấy Nguyên nằm lặng thinh trên ghế sô pha từ bao giờ. Tôi nhớ đến đêm em nằm kể cho tôi nghe câu chuyện về mèo Pi để rồi khóc ước ngực áo tôi và gục vào lòng tôi ngủ thiếp đi vì mệt. Em nằm tựa vào gối cao, mắt hướng ra cửa sổ. Tôi biết em đang nhìn vào một khoảng không vô định, không có điểm dừng.
Mở tủ lạnh lấy cho Nguyên một cốc nước cam, tôi nhẹ nhàng đến gần em.
- Cho em này!
- …
Nguyên ngước lên nhìn tôi. Hầu như không có ý định nhận cốc nước trên tay người đối diện.
- Anh tự làm đấy, em thử xem ngon không?
- …
- Đừng nhìn nữa. Nếu em không có sức. Sẽ không tìm Nô Đen được đâu.
Nguyên ngoan ngoãn ngồi dậy. Hai con mèo nhỏ đang ngủ trong lòng em khẽ cựa rồi lại chúi đầu vào nhau ngủ tiếp. Em nhận cốc nước cam từ tay tôi, uống một nửa, còn lại em đặt xuống bàn. Tôi ngồi xuống ghế đối diện, gối đầu rồi cũng nằm nhìn ra cửa sổ. Tôi và em im lặng hồi lâu…
- Anh Nhật!
- Ừ?
- Anh ngồi lại đây chút đi!
- Làm chi?
- Em thấy lạnh.
Không đợi Nguyên nói thêm, tôi đứng dậy đi đến ngồi cạnh em. Thực ra tôi muốn tiến đến gần em lâu rồi. Nhưng không dám. Một phần nhút nhát, một chút e dè, một chút sợ hãi. Tôi không đủ can đảm để gần ai đó khi chưa chắc chắn tình cảm của mình. Lời yêu cầu của Nguyên như cứu cánh cho tôi lúc ấy. Chỉ cần ngồi cạnh em thôi, không nói gì cũng được. Nhưng những khoảng tĩnh lặng lại khiến trái tim tôi cảm thấy nặng nề và ép lí trí tôi phải làm một điều gì đó phá tan không gian đen đặc đang diễn ra.
- Nước cam ngon không Nguyên?
- Dở ẹc!
- Thật hả? Anh có thêm đường mà?
- Thế mới dở. Anh vắt ra rồi để nguyên chất uống ngon hơn.
- Vậy lần sau nhé!
- Này, đừng quên em mới là người giúp việc.
- Ờ, đâu có quên.
- Vậy việc đó anh làm thay người giúp việc làm chi.
- Vì đôi lúc không muốn em là người giúp việc.
- Thế anh coi em là gì?
- …
Tôi im lặng mãi, tay chân luống cuống không biết phải nhét vào đâu cho đỡ thừa thãi. Cực chẳng đành, tôi lôi mèo Mướp từ trong lòng Nguyên để ôm, làm bé kêu nghéo nghéo mấy tiếng rồi phải tìm chỗ dụi đầu tiếp tục giấc ngủ. Nguyên vẫn nhìn tôi chờ đợi. Kì lạ. Thấy người ta không trả lời được thì thôi, nhìn đi chỗ khác đi. Đằng này nhìn hoài làm người ta càng thêm nóng mặt. Với lấy cốc nước cam trên bàn, tôi đưa cho Nguyên:
- Này uống hết đi. Coi là ô sin chứ coi là cái gì.
- Ô sin với người giúp việc thì khác gì nhau? Anh bị điên rồi!
Lúc này, chỉ cần một câu nói thôi, tôi đã có thể tiến gần Nguyên thêm chút nữa. Nhưng tại sao lại không làm được. Chỉ một xíu nữa là tôi có thể nói cho em hiểu tình cảm tôi đang dành cho em. Chỉ chút nữa thôi, tôi đã có thể trói em bằng sợi dây yêu thương của riêng mình, vậy mà không thể mở lời. Tôi lại để tôi và em rơi vào khoảng không im lặng và lạnh đến não lòng. Chỉ muốn túm chặt lấy vai Nguyên mà hét vào mặt em rằng: Hãy nhìn anh đi, đừng buồn và đừng nghĩ ngợi lo lắng nữa. Chỉ cần em có anh ở bên, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cũng chẳng thể hiểu nổi những gì đang xảy ra trong chính bản thân tôi. Chưa bao giờ trái tim tôi có những nhịp đập mạnh đến như thế. Vì em hay là vì những rắc rối đang trải qua khiến trái tim tôi hỗn loạn?
- Anh đang nghĩ gì thế?
- Giật cả mình.
- Người ta bảo có tật mới giật mình. Anh có tật gì thế, nói hết em nghe nào?
Nguyên mỉm cười nguy hiểm rồi rướn người gần về phía tôilàm tôi càng rối trí hơn.
- Tật… tật gì cơ?
- Anh hay lơ đang rồi giật mình hoảng hốt lắm. Khai thật đi. Có phải anh hay nghĩ bậy rồi giật mình khi bị người khác gọi không?
- Nghĩ bậy cái gì?
- Nghĩ bậy những cái đàn ông hay nghĩ. Đúng không?
- Đàn ông hay nghĩ cái gì? Không biết!
- Điêu. Em biết hết rồi!
- Em biết cái gì? Dở hơi à?
- Ha ha, nhìn cái mặt ngơ ngơ của anh kìa. Buồn cười quá!
Nguyên lại liến thoắng hỏi hết câu này đến câu khác trêu tôi. Sờ lên tai thấy nóng bừng. Tôi bực quá đập vào vai Nguyên một cái.
- Em có thôi ngay đi không. Đêm rồi còn cười rú lên thế hàng xóm tưởng nhà mình có người động kinh đấy.
Nói vậy thôi, tôi thích nhìn Nguyên cười. Những thanh âm trong trẻo không vướng bận ưu tư lo nghĩ, dội vào tôi một luồng gió mát lịm. Không quan tâm đến Nguyên nữa, tôi ngồi dựa vào bàn ngồi nghĩ ngợi lung tung. Vuốt vuốt má mèo Mướp, tôi tưởng tượng ra cái mặt Nguyên sẽ ra sao nếu được vẽ thêm mấy cái ria mèo. Bất giác bật cười. Hồi lâu quay ra thấy Nguyên đang trố mắt nhìn tôi vẻ ngạc nhiên. Tôi nhăn trán hỏi:
- Nhìn gì?
- Ủa anh xuống rồi đó hả? Trên đó có mát không anh?
- Này không chơi trò nói đểu nhá!
- Ha ha, em tưởng anh đang bay trên mây. Tự dưng ngồi cười một mình như khùng.
Nguyên cười thêm một lúc nữa rồi lại im lặng, quay mặt về phía cửa sổ như lúc trước.
- Em thở dài đó à?
- Anh nghe tiếng à?
- Ừ!
- Đôi khi thở dài khiến mình thoải mái hơn đấy anh!
Tôi lặng thinh, tựa lưng vào cạnh bàn và suy nghĩ về câu Nguyên vừa nói. Ngày hôm nay không nắng không mưa. Chắc chắn trên dòng thời gian của tôi, có những khoảng tĩnh lặng vô hình. Tôi chẳng nhìn thấy đâu, nhưng rõ ràng là cảm nhận được. Nếu con người ta biết cách lấy những khoảng lặng làm bệ phóng cho sự can đảm và những cảm xúc tức thời, trở thành sự chín chắn và trưởng thành, thì điều đó thật tốt! Và quan trọng nữa, là phải biết cách thở dài giống như Nguyên vừa nói...