↓↓ Truyện Như Một Cơn Gió Lạ - EduNguyen Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Tâm hồn của những cô gái luôn phức tạp hơn của những chàng trai, giống như 1 chiếc áo sơ mi và 1 chiếc váy đầm. Chiếc váy luôn đồ sộ, mềm, và khó mặc hơn áo. Tôi không muốn thiên vị áo sơ mi dù quả thực là tôi chỉ mặc sơ mi chứ không bao giờ mặc váy. Nhưng thỉnh thoảng chiếc váy làm con gái khó xử, lạc lõng, đau, thậm chí bật khóc. Mỗi người đương đầu với những khó khăn và tai ương bằng nhiều cách khác nhau. Không ai ép buộc ai chọn cái nào, nếu đủ can đảm và bình tâm, ta sẽ ít làm tổn thương mình. Có một cách rất hiệu quả mà ít người biết, hoặc biết nhưng không thừa nhận, đó là thở dài.
Tôi lại quay ra nhìn Nguyên, cô gái nhỏ. Khi em ấy vừa quay đi, tôi nghe rõ tiếng em thở dài. Tôi hỏi lý do, em nói rằng đó là tiếng thở của trái tim. Lúc đó tôi mới nhận ra điều hiển nhiên ấy. Người ta luôn quy chụp thở dài là một hành động thể hiện sự chán nản, bỏ cuộc, hay vừa mới thoát khỏi hiểm nguy, tóm lại là chẳng được tích cực. Nhưng tôi nghĩ đơn giản thở dài là những quãng nghỉ cho trái tim, là những khoẳng lặng cần thiết để nhìn lại, là cách để đi qua những vấp váp, tổn thương một cách bình yên nhất, hay đơn giản hơn nữa, thở dài là khoảng dừng để bù đắp yêu thương.
Có những cô gái mang nỗi lòng của mình, nói với một ai đó khác, tôi may mắn được trở thành chỗ dựa tinh thần cho một số cô gái – em gái tôi hoặc bạn cùng lớp tôi ngày xưa, mỗi người có một tâm sự riêng, đau tùy theo mức độ, nhưng đã là tổn thương thì cần hàn gắn lại. Tôi chẳng có phép tiên hay thứ thuốc gì có thể làm lành ngay những vết thương ấy, nói nhiều cũng chỉ là lý thuyết suông. Điều duy nhất tôi làm được là lắng nghe. Tôi yêu quý những cô gái, những tâm hồn nhạy cảm, tôi muốn ôm tất cả những xót xa ấy vào lòng và xoa dịu lại, nhưng có lẽ không nên quá nhân nhượng và nuông chiều cảm xúc. Tôi muốn thấy những đôi chân tự mình đứng dậy, những bàn tay có thể tự lau nước mắt, những nụ cười sau mỗi cái ôm.
Cứ thở dài đi, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi Nguyên ạ. Không rõ là từ bao giờ, tôi đã luôn suy nghĩ về em quá nhiều như thế này.
***
Sáng sớm hôm sau, tôi và Nguyên cùng nhau nấu bữa sáng trước khi tới nhà Ly. Nguyên vừa làm việc vừa nhìn tôi vẻ ngạc nhiên. Còn tôi thì mặc kệ, cứ làm.
- Anh biết giúp con gái từ bao giờ đấy?
- Mẹ dạy anh từ bé
- Thế sao hồi em mới tới làm anh cứ ngủ chương mắt khi em nấu xong mới dậy ăn?
- Vì em là ô sin
- Thế giờ em là gì?
- Là người giúp việc!
- Cái đồ thần kinh này.
Nguyên với lấy lọ hạt tiêu rắc mạnh vào đĩa cơm rang của tôi. Bữa sáng hôm đó Nguyên vừa ăn vừa cười, còn tôi vừa ăn vừa hắt xì.
Do rời nhà từ sớm nên tôi và Nguyên đi không bị tắc đường. Nguyên ngồi sau xe tôi, thi thoảng khẽ hát. Không biết điều gì khiến Nguyên bình tĩnh như thế. Tôi hỏi: ‘Nếu Ly không trả Nô Đen thì mình làm sao?’. Nguyên đáp tỉnh bơ: ”Em sẽ đập gãy hết răng cô ta đem về trang trí chậu xương rồng”. Nghe thật kinh khủng. Nhưng có thể Nguyên sẽ làm thật đấy.
Tới nhà Ly, tôi dừng xe bảo Nguyên đợi ở ngõ gần đó. Cho Nguyên gặp Ly thì chỉ khiến chiến tranh bùng nổ chứ chẳng giải quyết được gì. Đứng đợi dưới cổng nhà Ly, tôi chợt nhớ đến mảng quá khứ đã từng qua lại trên con đường quen thuộc này, đưa đón cô gái tôi đã từng nghĩ đó là người phụ nữ của cuộc đời mình. Đã từng ngày qua ngày chúng tôi luôn bên nhau, đã từng có những nắm tay rất chặt, đã từng hứa hẹn, từng tưởng rằng ta thuộc về nhau. Tôi đã từng yêu Ly, từng chăm chút yêu thương cô ấy bằng tất cả những gì tôi có. Vậy mà không hiểu sao Ly có thể dễ dàng ngả vào vòng tay người đàn ông khác trong khi vẫn ngọt ngào với tôi được. Để rồi khi tôi phát hiện ra và quyết tâm chấm dứt thì lại làm đủ trò níu kéo. Tình yêu giống như một chiếc cốc pha lê, đẹp đấy, nhưng vỡ rồi thì chẳng thể hàn gắn lại được. Cho dù có cố gắng tạo dựng lại đến đâu, thì mối quan hệ giữa hai người chỉ còn lại những vết nứt mà thôi. Tôi, và bất cứ ai trên thế giới này, đều ghét sự giả dối.
- Anh Nhật?
Giật mình quay lại, Ly đứng sau tôi từ bao giờ. Ký ức dội về khiến tôi lúng túng. Trước mặt tôi là khuôn mặt xinh đẹp và trước kia tôi vẫn luôn tự hào mỗi khi giới thiệu với bạn bè. Nhưng bây giờ thì chẳng còn đọng lại cảm xúc gì sau đối mắt vô cảm đối diện tôi. Tôi cố lấy lại bình tĩnh, hỏi Ly:
- Anh không tìm thấy con cún lông đen của anh. Có phải em vẫn giữ nó không?
Giọng điệu tôi rất từ tốn và lịch sự, không ngờ Ly phản ứng rất tiêu cực:
- Lại nữa? Sao có con chó ghẻ mà anh cứ tìm mãi thế nhỉ?
Không biết phải tả cảm xúc của tôi lúc đó như thế nào? Tôi nhìn Ly với ánh mắt nửa bất ngờ nửa phẫn nộ. Cô ta cứ như một con điên vậy. Phải làm gì để cô ta tỉnh ra và đừng hành xử theo cái kiểu giận người chém chó như thế?
- Đúng là em giữ nó đấy, mẹ cho em mang nó về trông nhà có sao không?
- Nó thuộc quyền sở hữu của anh, và anh không cho phép em mang về?
- Em sẽ trả anh với một điều kiện!
- Điều kiện gì?
- Anh đuổi việc đứa ô sin đang ở nhà anh đi, em sẽ đến làm việc nhà cho anh hằng ngày!
- Không!
- Vậy thì thôi, tránh ra cho em đi làm.
Ly gạt tôi sang bên rồi lên xe nổ máy. Tôi chỉ biết đứng …hít khói! Hiện tại lúc này tôi không biết phải làm gì để cho người đàn bà này bớt khùng đi. Nguyên chạy đến bên tôi hỏi:
- Sao rồi anh?
- Đúng là Ly đang giữ Nô Đen đấy!
- Thế sao anh không nói sớm. Em đã chạy ra đè cô ta dẹp lép xuống đất rồi lấy chìa khóa vào nhà rồi.
- Em nghĩ làm thế được à? Thật hay đùa đấy?
- Em sẽ ở đây đợi đến lúc cô ta về và làm cho anh xem.
Nguyên nóng quá mất khôn rồi. Còn tôi thì cũng không khác. Nếu biết chắc chắn rằng Nô Đen đang ở trong nhà, chẳng lẽ tôi lại gọi báo cảnh sát Ly trộm chó nhà tôi. Tôi quên cả công việc ở công ty, cứ đôi co với Nguyên mãi. Cho đến khi có người đàn ông (nhìn khá quen) chạy bộ đến gần chỗ chúng tôi rồi ngạc nhiên gọi:
- Ơ… Nguyên! Sao Nguyên lại ở đây?
- Anh Minh?
- Ừ chính là anh!
- Nhà anh ở gần đây à?
- Em đang đứng trước nhà anh đấy!
Tôi giật bắn mình ngó sang bên cạnh. Nếu nhớ không nhầm thì đây là cậu bạn đã đến nhà tôi đón bé Lem về nuôi nấng chăm sóc. Nhà cậu ấy sát nhà Ly. Hàng xóm!
- Nguyên có muốn thăm bé Lem không?
- Dạ có, anh!
Đáng nhẽ phải chào tạm biệt hai người này để đến công ty làm việc, thì tôi lại hành động kỳ quặc không hiểu nổi. Chẳng nói chẳng rằng, tôi cứ đi theo Nguyên như cái máy. Cậu bạn tên Minh hào hứng mở cửa cổng, Nguyên đi vào, rồi tôi luống cuống cũng dắt xe theo vào sân. Nguyên do quá háo hức muốn nhìn thấy Lem sau một thời gian xa em nên không để ý đoái hoài gì tới tôi cả. Anh bạn Minh cũng bận bịu giới thiệu cho Nguyên nghe về nhà cửa, gia đình nên tôi đâm ra hơi thừa thãi. Đi qua phòng khách, Nguyên theo Minh rẽ sang một cửa nhỏ dẫn lối ra hiên bên nhà. Để cho hai người bạn tự nhiên, tôi dừng lại, ngắm nghía xung quanh xem mình nên làm gì. Giờ bỏ đi cũng không ổn, vì phải gọi Minh ra mở cổng, đi theo cũng vô duyên, đứng im thì… hơi kì cục. Tự nhiên tôi như dẫm phải keo dính chuột, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, đứng yên một chỗ thì cũng khổ sở. Tay phải tôi đưa lên đầu gãi cật lực do lúng túng. Vì đâu mà tôi từ một người chủ nhà đầy uy quyền mà biến thành một người đi theo thừa thãi thế này chứ?...