Snack's 1967
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Học Sinh Chuyển Lớp Voz Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Đói hay sao mà thở dài đại ca!
- Đói cái đầu mày, di động gọi máy bàn tốn quá thì thở dài thôi, gọi lại cho anh nhé cậu em quý hoá.
Lão không để cho tôi có chút phản ứng gì, tiếng tút tút đã vang lên bên kia đầu dây. Tôi nhấn số lão gọi lại:
- Thế mới là anh em chứ!
- Mà sao nhắc tới chị dâu sao lại thở dài?- Tôi không dám mở miệng ra nhắc tới hai chữ “cãi nhau” trước mặt sư huynh tôi.
- Có gì đâu, lâu lâu lại thế ấy mà!
- Thế giải quyết xong chưa hở đại ca!
- Xong mà tao thiểu não thế này hả!
Tôi cũng giật mình nhớ lại những ngày giữa tôi và Dung xảy ra xích mích, tôi chẳng khác gì ông anh tôi, có khi có phần thảm hại hơn ấy chứ. Đúng là tình cảm và lý trí khó khi nào có thể đi chung đường được.
- Thôi, chuyện đâu còn có đó, mấy bữa lại chàng chàng thiếp thiếp thôi mà- Tôi ra sức động viên.
- Mày làm như thầy phán ấy!
- Có gì đâu, đệ từng…
- Từng gì?
Đâu có ngu gì khai ra cái sự tích gần 3 tháng không gặp nhau, thêm một tháng còn bị giận ra cho lão anh tôi cười vào mặt cho chứ chẳng giỡn. Tôi ráng nói thêm vài câu rồi nhanh chóng cúp rụp cái điện thoại. Nhanh chóng đi vào phòng hoàn thành nốt câu chuyện đời tôi để mai còn vật quy nguyên chủ.
Không ngoài dự đoán, những gì diễn ra sau đó đều nói về tâm trạng trống vắng của Dung. Những ngày tháng tôi bặt tăm tin tức là những ngày trang sổ đầy ắp những tâm sự. Trống vắng, cảm giác vắng đi một cái gì đó quen thuộc, lâu rồi chưa nhìn thấy hình dáng của ai đó là những từ được nhắc đi nhắc lại thường xuyên. Tôi cảm thấy mình vừa gây ra một lỗi lầm gì đó ghê gớm, gây ra một vết thương lòng trong một người con gái.
“Buồn quá, gác lại nhé sổ ơi, có diễn tả tâm trạng nhiều đến đâu cũng chỉ có mày biết thôi mà. Sẽ cứng rắn, sẽ không phải ưu tư nữa. Trở lại những ngày đầu nhé”.
Đó là những dòng cuối cùng, ở dưới cùng là khoảng thời gian giữa tháng 7. Có lẽ Dung đã dừng viết về nhật ký khoảng thời gian ấy và cất nó vào cái thùng car- ton cùng với những cuốn sổ Đoàn. Đó là lời lí giải cho việc tôi giữ cuốn sổ nhật ký của Nàng bây giờ. Có lẽ Dung đã tự hứa với chính mình phải cứng cỏi, chuẩn bị cho giai đoạn quên đi tình cảm với tôi.
Thở phào nhẹ nhõm, tôi đóng cuốn sổ lại, để vào trong ba lô, một nỗi buồn man mác hiện hữu.
- Trả nè!
- Vậy đã quên hết chưa?
Tôi canh khoảng thời gian cả lớp tôi tan học, trả cuốn nhật ký về cho chủ của nó. Dung chắc cũng đoán được rằng tôi phần lớn sẽ đọc những tâm sự của Nàng, viết về tôi, một thằng học sinh. Thằng học sinh mà Nàng phải chú ý, đã giành trọn tình cảm, và cũng vô tình gây cho Dung những vết thương lòng.
- Tất nhiên là quên hết rồi chứ!
- Không quên là…! Cái nhéo lại kề ngang hông.
Tôi không tránh né, không nhảy ngược la hét như mọi lần. Lần này tôi mỉm cười và đứng im đón nhận. Nhưng không như mong đợi, đó chỉ là một cái nhéo hù doạ tinh thần của Nàng.
Hai đứa đi sóng đôi trong sân trường thưa thớt học sinh. Nắng buổi trưa chói chang phả xuống cái sân trường. Vài tia nắng cố len lỏi qua tán cây, sáng tròn giữa bóng râm. Hai đứa học sinh cười tươi như nắng.
- Chiều nay nhớ gì không?
- Nhớ gì chứ?- Tôi giả bộ ngu ngơ.
- Thật không, cho nghĩ lại! – Lại cái nhéo đặt kề bên hông không khác gì đao phủ chờ xử tội tử tội.
- À, à nhớ rồi, chiều nay lên sớm, chờ trước cổng trường, đi ăn gì đó rồi đi học chứ gì!
- Vậy có phải dễ thương hơn không! – Dung cười càng lúc càng tươi.
Tôi đưa mắt nhìn ra phía trước cổng trường. Cảnh tượng đập vào mắt tôi lại là một cảnh không đáng có mặt ở nơi giành cho học sinh.
Thằng Vũ đang bị vây xung quanh bởi đám học sinh nào đó. Mấy thằng kia có vẻ hùng hổ lắm, ngược với thằng Vũ mặt vẫn câng câng không thèm để ý. Chỉ nhìn đến đây thôi là tôi đủ biết thằng Vũ sắp bị hội đồng đến nơi rồi.
Tự nhiên Dung ôm lấy cánh tay tôi, níu chặt. Những ngón tay Nàng giữ chặt đến nỗi tôi cảm thấy đau. Chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, tôi buông balo cho Dung, chạy đi trước khi Dung kịp phản ứng.
-Sao mày, sợ quá không dám nói gì hả?- Tôi nghe thấy tiếng một trong những thằng đang vây thằng đệ tử tôi lên tiếng.
Đáp lại câu thách thức của thằng đó, thằng bạn tôi cũng cứ lặng thinh, tôi thừa biết nó làm gì để mấy thằng kia trong mắt. Chỉ lạ một điều rõ ràng nó về cùng đám bạn tôi, và chung với cả Nguyệt, sao bây giờ lại một mình trơ trọi chịu trận thế này.
- Gì thế mấy bạn!
Tôi cất tiếng thay thằng bạn trả lời, tất nhiên tụi ỷ đông hiếp yếu kia đủ biết rằng tôi không phải là một vị Lục Vân Tiên thấy chuyện bất bình chẳng tha, thể nào chúng chẳng biết tôi và thằng sắp bị đánh là bạn bè với nhau.
- Mày là thằng nào, cút ra chỗ khác!
- Có gì thì mấy bạn cứ nói, việc gì phải đụng tay đụng chân! – Tôi vẫn bình tĩnh như thường.
Lúc này thay vì thằng Vũ bị vây lại thì thêm cả tôi nữa. Thằng Vũ đưa mắt nhìn tôi, có vẻ cảm kích, rồi nhanh chóng trở lại bộ mặt “chẳng để ai trong mắt”. Đám kia càng tức hơn.
- Sao, thằng chó này, mày muốn gì?
Lần này mũi dùi hướng qua tôi. Tôi vẫn bình tĩnh, vì chỉ cần một câu nói hay hành động, thế hoà bình vốn đã bị lung lay sụp đổ sẽ chuyển thành màn ẩu đả ngay.
- Bốp!
Tôi choáng váng, một bên má tôi đỏ rực. Thằng Vũ không còn giữ được bình tĩnh, tính lao vào quyết ăn thua, nhưng tôi vẫn nhất thiết đưa tay lên chắn ngang ngực nó, mặc dù trong lòng tôi cũng muốn lao vào ăn thua với mấy thằng kia một trận. Vẫn bình tĩnh ra mặt, tôi và thằng Vũ đứng im, chờ việc gì tới rồi mới tính tiếp.
CHAP 16: ĐẠI CHIẾN CỤC
Hai sư đồ như đang trên thế mất tự chủ, tất cả phó mặc cho hành động của đám cắc ké đứng đối diện mà tính toán hành động tiếp theo, hoặc có khi không kiềm chế được bản thân mà xảy ra ẩu đả. Năm cuối cấp, đại kị là việc bị dính lứu tới nội quy, tội danh được kết án kỷ luật trước toàn trường là một điều đại hoạ.
Mặt tôi chỗ dính cái tát của một thằng lưu manh học đường vẫn còn rát, có lẽ năm dấu tay nó vẫn in trên mặt tôi mất. Máu nóng dồn lên đỉnh điểm nhưng chung quy cũng một chữ “Nhịn”. Hai thằng tôi bất động chờ đợi.
- Sao khẩu khí to lắm mà, im re thế! – Giọng thằng cầm đầu đúng chất thủ lĩnh.
Nãy giờ thằng này nó mới lên tiếng. Có thể nói nó là thằng mào gà, bởi cái bộ tóc được vuốt keo bóng loáng của nó vô tình khơi gợi sự liên tưởng cho tôi. Bộ mặt lầm lỳ, thỉnh thoảng thở ra làn khói thuốc trắng xoá. Nãy giờ im lặng xem mấy thằng đàn em của nó hành hạ hai thằng tôi, giờ nó mới lên tiếng.
- Tao hỏi lại, bây giờ mày muốn gì?
Câu hỏi đó nó không giành cho thằng Vũ. Nó nhìn thằng vào mặt tôi, mắt trừng lên. Điếu thuốc trên tay nó tiếp tục được đưa lên môi. Rít nhẹ, rồi thở ra, khiến tôi gần như phát sặc.
- Nó là bạn tao, nó làm gì sai với tụi mày?- Tôi chẳng màng đến sát khí thằng trùm của nhóm cô hồn, cũng nhìn vào mặt nó lên tiếng.
- Không phải việc của mày, cút! – Nó chỉ tay mở đường cho tôi ra khỏi vòng vây.
Việc làm của nó hoàn toàn vô ích, bởi nếu sợ ăn vài cú đấm hay bị dính vài đá vào người thì tôi đã chẳng có mặt ở đây. Nhưng cử chỉ của nó cũng chứng tỏ nó xứng đáng ở vị trí nắm trùm mấy thằng còn lại. Hay là nó muốn thanh toán thằng Vũ thật nhanh để không phải chứng kiến thêm một thằng phiền phức nữa như tôi.
Tôi chẳng nói gì, nhếch nụ cười nửa miệng lên cười với thằng Vũ trong khi nó đẩy nhẹ sau lưng tôi. Đủ hiểu thằng đệ tử của tôi muốn gì, nhưng bỏ bạn trong lúc nguy khó là hèn. Với một thằng coi trọng sĩ diện như tôi, thà rằng ăn thêm mấy cú đánh nữa còn hơn mang tiếng thằng hèn sau này với bạn bè....
« Trước1...134135136137138...158Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ