Snack's 1967
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Học Sinh Chuyển Lớp Voz Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Bạn tao có sai cái gì thì có cần làm to chuyện thế này không!
Tôi trả lời lại thằng Mào gà một cách cứng rắn nhất. Chứng tỏ với nó rằng việc nó làm vừa rồi hoàn toàn vô ích. Nó không thèm nói gì, khẽ rít thêm một làn thuốc nữa, chậm rãi búng điếu thuốc đi. Nhanh như cắt nắm lấy cổ áo tôi xách lên.
Thằng Vũ cũng chẳng bình tình nổi nữa, nó đưa tay chụp lấy tay thằng kia, mấy thằng côn đồ mang áo trắng tinh cũng nhanh chóng giữ nó lại. Tất cả chỉ chờ thằng Mào gà khai cuộc là trận chiến không cân sức bắt đầu. Dù gì cũng không thể nào nhút nhát mà bó tay chịu trận được. Tôi nắm chặt nắm tay, chỉ chờ khai cuộc , trong khi cái cổ áo vẫn bị thằng kia nắm chặt.
- Mấy đứa mày làm gì thế hả?
Tôi theo tiếng nói phát ra, nhìn thấy bác bảo vệ đang hùng hổ đi tới. Thằng Mào Gà nhanh nhẹn buông cổ áo tôi ra. Vũ cũng buông tay nó ra, tách hai bên giới tuyến. Cứu viện đến thật đúng lúc. Và tất nhiên người cầu cứu bác bảo vệ chẳng ai khác ngoài Dung. Nàng có vẻ mệt nhọc sau màn xách thêm cái balo của tôi đi kiếm bác bảo vệ nên mồ hôi nhễ nhại. Thấy hai thằng chưa bị nằm bò dài ra đất thì ra vẻ an tâm lắm.
- Chưa xong đâu, đừng có mừng!
Thằng Mào gà vẫy tay kéo đám anh em của nó lẩn đi tránh mặt bảo vệ. Từng thằng trong chúng nó gườm gườm thằng Vũ và cũng không bỏ sót tôi. Tránh được hôm nay chứ không có nghĩa là tránh được lâu dài. Chẳng hiểu nguyên do gì mà thằng Vũ lại dây dưa với cái đám này không biết.
- Hai đứa có sao không?
- Dạ, cảm ơn bác, không sao ạ!
- Học hành không lo học, các ông chỉ được cái đánh nhau là giỏi.
Hai thằng tôi lí nhí cảm ơn rồi nhanh chóng cất bước lại chỗ Dung. Thằng Vũ vẫn lầm lì chẳng nói tiếng nào. Tôi đón lấy cái balo quen thuộc, cố tình không cho Dung thấy vết tát còn in dấu trên mặt.
- Không sao đâu mà, đừng có lo!
Dung khẽ gật đầu rồi quay lại nhìn thằng Vũ ra chiều lo lắng. Vũ nhìn Dung và tôi với ánh mắt cảm kích rồi nhìn tôi ái ngại. Nó rảo bước đi về. Tôi chỉ kịp quay sang nói với Dung:
- Dung lấy xe về trước nhé, để thằng Vũ Tín lo cho!
Chẳng chờ Dung có phản ứng gì, tôi đã chạy biến đi về hướng thằng Vũ vừa lủi thủi cất bước.
- Ê, chờ tao!
Nó hiểu rõ tôi đang muốn gì, đứng lại chờ tôi. Hai thằng dắt nhau ra quán nước mía quen thuộc. Nó nhìn cái vết đỏ trên má tôi lẫn cái áo xộc xệch ra chiều ái ngại với bạn bè lắm.
- Ôi, chuyện nhỏ thôi, coi như lâu lâu vận động giãn gân cốt ấy mà! – Tôi giở giọng bông đùa.
Nó im lặng tiếp, thở dài đầy ngao ngán. May sao lúc này Nguyệt về trước rồi, nếu không chắc cũng phải phát lo với tình cảnh thằng học trò tôi lúc này.
- Mày làm sao mà dính dáng tới cái lũ kia vậy?
Nó chậm rãi uống ngụm nước mía rồi kể lại sự tình. Hình như là trong cái đám đấy có thằng nào thích Nguyệt. Mà tất cả lớp tôi đều biết rằng Nguyệt và thằng Vũ đều có cảm tình với nhau theo kiểu “tình trong như đã mặt ngoài còn e”. Tin tức tình địch lọt vào tai thằng kia. Nên nó cố tình gây sự với thằng Vũ. Nó canh lúc thằng Vũ ra về thì cố tình va chạm và kiếm cớ gây sự. Cũng chẳng hiểu thằng Vũ bị thách thức bao nhiêu lần rồi nên phát hiện tình địch thì tách nhóm với Nguyệt và đám bạn còn lại. Thành thử một mình nó bị vây khốn ở góc ngoài trường. Nếu không có Dung thì có lẽ hôm nay hai thằng sư đồ môn phái nhà tôi đã mềm xương.
- Giờ mày tính sao, nó còn tiếp tục đấy! – tôi dặn dò thằng bạn.
- …! – Nó đáp lại chỉ bằng tiếng thở dài phiền não.
Sau một hồi bàn tới bàn lui, tôi chỉ kịp dặn dò thằng Vũ tránh va chạm với bất cứ thằng nào trong nhóm vừa rồi. Mặc dù tôi biết thằng bạn tôi chẳng hề muốn dây dưa với cái lũ đó. Tiếp theo là nhẫn nhịn đến mức có thể, phớt lờ mọi sự khiêu khích. Bởi chỉ cần một chút không kiềm lòng, đó là cái cớ không thể tốt đẹp hơn giành cho đám vừa nãy. Cuối cùng, hai thằng thống nhất với nhau là không cho Nguyệt biết việc này. Đây là điều quan trọng nhất.
- Ê, Tín! – Nó gọi với tôi lại, trong lúc tôi cất bước chuẩn bị leo lên xe bus.
- Gì?
- Nhớ đừng cho Nguyệt biết nha! – Nó gấp gáp sợ tôi quên đi điều tuyệt mật.
- Rồi, yên tâm, đi về cẩn thận.
Thằng bạn cười, nụ cười cảm kích. Chẳng hiểu là trước khi tôi ra nó có bị thằng nào đánh vào đầu hay không mà tự nhiên có rắc rối lại cười. Nụ cười đó không phải là nụ cười lãng tử của nó thường ngày mà là một nụ cười rất là hồn nhiên.
Ngày hôm đó, vừa về nhà là tôi trốn trong phòng, chẳng giống với mấy ngày gần đây lăng xăng xuống phụ Mẹ tôi nữa. Mãi đến khi đến giờ ăn tôi mới có mặt, may mà khuôn mặt cũng trở lại bình thường. Nếu không, tối khi Ba tôi có mặt ở nhà, họp gia đình là cái chắc. Cứ mỗi lần như vậy là tôi sợ đến nổi cả da gà.
- Thằng Tín, xuống nhà, ngồi vào ghế nói chuyện với Ba!
Hoặc:
- Hai anh em mày tính coi thế nào, xem anh em người ta ra sao? Hai đứa lớn rồi, đừng để Ba phải chứng kiến anh em đánh nhau trong nhà một lần nữa.
Cứ mỗi lần như thế, anh em tôi chỉ biết ngồi im cúi gằm đầu mà nghe Ba tôi nói, chẳng dám nhúc nhích một tí gì. So ra, việc nằm xuống nhà bị ăn cả chục roi cũng không đáng sợ bằng việc họp gia đình. Nhưng đó là cách thức mà theo tôi là hoàn hảo. Mỗi lần như thế, tôi tuyệt nhiên chẳng dám tái hiện lại cái lỗi mắc phải bao giờ.
Ngày hôm sau, vừa vào lớp là tôi kéo ngay Dung ra ghế đá cạnh lớp học. Một phần vì muốn nói chuyện với Nàng. Một phần cũng không quên dặn dò đừng để vụ việc hôm qua cho Nguyệt biết.
- Sao con trai cứ phải đánh nhau thế nhỉ?
- Ờ, thì…!
- Để chứng minh cái bản lĩnh của mình à!
Tôi chẳng biết nói ra sao cả, vì câu nói của Dung cũng ít nhiều nhắc tới lại vụ việc khi xưa, va chạm giữa tôi và đàn anh lớp trên. Vụ tôi và thằng Vũ cũng có nhiều điểm tương đồng, khi hai thằng tôi đều vô cớ bị lôi vào vòng dùng vũ lực giải quyết.
- Ờ, bất khả kháng thôi mà!
- Chẳng lẽ mình không nhịn được. Mình nhịn thì họ cũng không ức hiếp quá đâu mà.
Tôi cười, cười vì sự ngây thơ của Dung. Đâu có đơn giản rằng tôi hoặc thằng Vũ nhẫn nhịn thì thằng Huy hay đám Mào gà hôm qua sẽ bỏ qua. Không đụng chạm đến ai, nhưng hai thằng tôi cũng chẳng phải là hạng hiền đến nhu nhược, để im khoanh tay cho người ta lôi ra làm bao tập quyền cước. Tôi cũng chẳng biết giải thích với Dung thế nào, chỉ có nước hứa:
- Ừ, Tín biết rồi mà, yên tâm đi. Tín lớn rồi, ai lại đi đánh nhau cơ chứ.
- Xí!
Tôi cười và cùng Nàng đi vào lớp. Và có lẽ 15’ sinh hoạt đầu giờ Dung mới hiểu thế nào là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
- Cho gặp Vũ!
Vị khách không mời mà tới thăm lớp tôi, ăn nói cộc lốc kia chẳng xa lạ gì. Nó chính là một trong những thằng hôm qua đã vây hai thằng tôi lại. Theo tôi dự đoán có lẽ nó chính là tình địch của thằng Vũ, bằng chứng là nó dán mắt vào nhìn Nguyệt. Bản mặt khó ưa của nó thì tôi cam đoan Nguyệt chẳng bao giờ để mắt tới.
Tôi đứng dậy, nhanh chóng muốn đi theo Vũ. Thằng Hải được dịp thể hiện quyền lực ngay:
- Có việc gì cần hả Uỷ Viên!
Đúng là cái thằng khó ưa. Nó biết tôi vốn ghét chức vụ nên lôi ra làm trò chọc quê tôi. Đồng thời muốn dùng chức danh để nhắc nhở tới vụ nhân đôi hình phạt của cán bộ lớp. Mặc dù là cán bộ lớp nhưng trong lớp thì nó vẫn là thằng có quyền hành nhiều nhất. Tiếc là nó lại dùng cái quyền đó cản trở tôi chẳng đúng lúc tí nào.
Tiếng Uỷ Viên vang lên kéo theo sự chú ý của cả lớp về phía tôi. Cả lớp lại háo hức mong chờ một trận chiến giữa hai thế lực chăng? Dung nhìn tôi, và hẳn Nàng cũng đoán được nguyên nhân tôi ra ngoài là gì? Vẻ mặt Dung hình như không vừa lòng cho lắm, nhưng ngay lúc này đây, tôi mặc kệ tất cả, trận chiến quyền lực cùng lắm chỉ là võ mồm, hoặc cao hơn là sẽ bị cờ đỏ trừ đi 5 điểm sinh hoạt ồn. Nhưng ai biết được ngoài kia có thể sẽ nổ ra cuộc chiến, tất nhiên không phải là lời qua tiếng lại rồi....
« Trước1...135136137138139...158Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ