↓↓ Truyện Tiếng Guitar Trong Ký Túc Xá Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Chơi bài quỳ hả? – Thằng Trung giả bộ hỏi.
- Không, chán lắm, chơi cái gì mà phải có chút mùi cá độ ấy! – Bông Xù hớn hở.
- Cá độ?
- Ừ, đánh bài mua nước với mua kem, chịu không!
Hiển nhiên, chúng tôi chẳng bao giờ từ chối.
Xét về đánh bài, ba thằng phòng tôi đã có căn cơ từ trước, lại thêm mấy tháng tu luyện ở kí túc xá nên vượt trội hơn so với phần còn lại. Thằng Trung đánh bài cũng khá, nhưng nó tỏ vẻ hiền lành trước Thương nên cho Thương quyết định hết. Tôi và thằng Tuấn được dịp diễu võ dương oai, xả bài liên tục.
Bông Xù choáng ngợp, nhõng nhẽo khi con hai cơ bị tứ quý của thằng Tuấn chặt ngay khi vừa rời tay:
- Cho Vi đánh lại đi!
- Ấy, đánh nhầm rồi!
Cô nàng đẳng cấp bài bạc liên tục xin đánh lại, thằng Tuấn mủi lòng gật đầu liên tục. Còn tôi thì nhất quyết nói đúng một câu:
- Đẳng cấp cơ đấy!
Mỗi lần bị khích tướng như thế, Bông Xù phụng phịu ngồi im. Nhìn tôi bằng ánh mắt choé lửa.
Kết thúc cuộc đua tới năm mươi mốt điểm. Tôi và thằng Tuấn bám sát nhau về đích, bỏ xa hai đối thủ còn lại.
Thế là thằng Phong và thằng Trung, hai trợ tá của hai cô bạn cùng lớp phải lật đật chạy đi mua kem và nước ngọt, một thằng thì bị bắt nạt và chiều cô bạn, một thằng thì muốn ghi điểm trong mắt mục tiêu.
- Hoá ra Thánh bài cũng chỉ có vậy! – Tôi tặc lưỡi cắn que kem.
- Đó là hôm nay xui thôi!
- Hôm nào may thì nói nhé, ê Tuấn,kem hôm nay mùi lạ ghê mày!
- Mùi gì, bình thường mà mày? – Thằng Tuấn thật thà đáp lại.
- Mùi nhang đó, kem chùa mà! – Tôi nói rồi cười sằng sặc.
Bông Xù tức không làm được gì tôi, quay sang thằng Phong nhõng nhẽo khiến tôi càng đắc chí làm tới.
Trận buổi chiều, một đội khác của lớp tôi cũng giành chiến thắng. Coi như vẹn toàn cả đôi đường.
- Không cổ vũ đi! – Tôi quay sang thấy mặt Bông Xù buồn hiu, tưởng cô nàng vẫn cay cú chuyện thua bài.
- Không hay bằng hồi sáng! – Bông Xù ỉu xìu mất hết năng lượng đáp lại.
Tôi mặc cô nàng, chăm chú xem nốt tụi bạn cùng lớp đã những phút cuối thủ tục khi đã thắng đậm đà.
Kết thúc trận đấu, thằng Phong có lẽ là người mừng nhất khi ngày đầu tiên ra quân lớp đã toàn thắng.
- Mai ráng lên nhé!
- Ờ, ờ.! – Thằng Tuấn gật đầu như cái máy.
Tôi vẫn lãnh cảm đút hai tay vào túi quần, gậ tđầu chào thằng Phong. Cuối cùng chiếc xe bus cũng giúp tôi đưa hai đứa bạn“nhiễu sự” về.
- Trung biết đá banh không? – Thương đột ngột hỏi.
- Ơ…sao lại hỏi vậy? – Thằng bạn ú ớ như bị đâm trúng tim đen.
- Không biết hả, đá banh hay mà! – Thương thản nhiên làm mặt thằng Trung chảy dài hơn quả dưa leo nữa.
Tôi đá đít nó bào chữa:
- Mỗi người mỗi tài năng riêng mà, so phần đàn guitar thì nó trùm khu mình rồi!
Thằng bạn nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ cảm ơn.Thương thì chẳng để lời nói của tôi lọt tai, nhìn tôi vẻ khó chịu.
Tôi nhún vai với thằng Trung, bảo nó đuổi theo xem cái sự tình giận hờn vu vơ ấy là như thế nào.
- Gì á mày?
- Trở trời! – Tôi đút hai tay vàotúi quần huýt sáo.
- Sao mày vui vậy?
- Mày không thấy hôm nay lớp tao thắng à?
- Đừng có tự tin, tao thua hôm nay nhưng mà mai nó khác! – Thằng bạn cứ tưởng tôi chọc ghẹo nó, lộ rõ vẻ quyết tâm.
Đường về kí túc, có khác gì lúc đi, Thương vàTrung đi trước, tôi và thằng Tuấn đi sau. Đấy gọi là biết ý không muốn gây hiểu nhầm.
Vừa về đến phòng, mặt thằng Trung đã u ám cả. Hai thằng tôi biết ý chẳng ai hỏi ai, leo lên giường nhìn nó như sinh vật lạ. Nó hết thở dài rồi lại nằm xuống giường, rồi lại bật dậy thở dài, y như nó đang nằm trên cái bàn chông chứ không phải giường của kí túc xá vậy.
Nỗi buồn của thằng Trung kéo dài đến tận hôm sau, nó chẳng có hứng đi cùng cỗ vũ trá hình cho tôi và thằng Tuấn nữa. Có lẽ nó sợ lại phải hứng chịu câu hỏi kiểu như:
- Trung có biết đá banh không?
- Trung có biết chơi thể thao không?
Và tôi thấy Thương có vẻ đòi hỏi quá nhiều.Mỗi người có một sở thích, một tài năng riêng, đâu cứ nhất thiết con trai phải biết đá banh. Nhiều lúc tôi cũng phải ghen tị với tài đàn guitar chuyên nghiệp của thằng Trung chứ chẳng chơi.
Ngày thi đấu tiếp theo, đội tôi hoà, đội còn lại thắng trận, đội thằng Tuấn cũng có trọn điểm số tối đa. Hôm nay Bông Xù có việc bận nên không đi cổ vũ được, đồng nghĩa với việc chúng tôi cũng không phải la cà chiều theo ý cô nàng.
Không có thằng Trung, chẳng có cái cớ nào để hai thằng tôi tách riêng ra với Thương nữa. Ba đứa cùng đi về kí túc.
- Sao hôm qua bị gì vậy?
- Bị gì là bị gì? – Thương chẳng để tâm chuyện gì cả.
- Thế sao nói thằng Trung thế? – Tôi lộ vẻ khó chịu.
- Có sao đâu, Thương hỏi thế thôi mà! – Cô nàng ương bướng trả lời.
Tôi hơi cảm giác ác cảm với cái cách mà Thương gây ra cho thằng Trung. Nói làm sao nhỉ, ở cô nàng cũng như Yên, gây cho tôi những khổ sở, những suy nghĩ nào khác gì thằng bạn cùng phòng. Cái cách mà cô nàng ương bướng, phải chăng là một biểu hiện của sự vô tâm.
- Thế à?
- Nghiêm trọng vậy sao Tín?
- Không nghiêm trọng với Thương, ừ…! – Tôi chẳng thèm nói tiếp.
Tôi bước nhanh lên trước, thằng Tuấn đuổi theo sau, bỏ lại Thương sau lưng. Chẳng hiểu sao cái mặt nạ lầm lì của tôi đi đâu, để cái tính bao đồng bộc phát, đi lo chuyện thiên hạ.
Chắc thằng Trung cũng có hoàn cảnh như tôi.
- Mày sao thế?
- Không, tao không thích cái kiểu đó thôi! – Tôi hất cái balo đang trễ quai đeo lên cho nghiêm chỉnh.
Thương vẫn chậm rãi đi đằng sau. Có suy nghĩ về điều tôi nói hay gió thoảng qua tai hay không thì tôi chẳng biết.
Những thằng con trai khi đã thích một người thực sự thì có sự kiên nhẫn lạ thường. Mới sáng nay thằng Trung như xác không hồn, thì đến chiều mặt đã tươi tỉnh, cười toe toét bên cái máy tính của nó.
- Mày làm cái gì thế? – Tôi giơ đôi vớ lên gần mũi thằng Tuấn khiến nó phải nhăn mặt đẩy đi xa.
- Clip!
- Clip gì?
- Tặng Thương!
Ừ, thì coi như nó có kiên nhẫn. Cứ nhìn cái kiểu hí hửng của nó, ngồi chỉnh chỉnh từng chi tiết nhỏ cho thật vừa ý mới thôi. Nó tâm huyết đến nỗi, cứ mở cái clip ngắn ngủi ấy xem đi xem lại khiến cho phòng tôi vang lên một ca khúc đến nỗi phát chán. Nếu không có bữa cơm tối, dễ nó ngồi ôm cái máy tính xem cho đến hết ngày quá.
- Mày thấy được không?
- Hỏi tao làm gì?
- Xem xong không nhận xét gì mày?
- …! – Tôi tộng một đống cơm vào miệng, ú ớ khỏi nhận xét.
Thằng Tuấn thì khen một câu qua loa xong rồi cũng im bặt, cuối cùng thằng Trung đành phải tự nó khen nó trong lòng mà cười thoả mãn.
Những cố gắng của thằng Tuấn cũng chỉ đổi lại được nụ cười không tự nhiên của Thương không hơn không kém. Đấy, bao nhiêu công sức vất vả lẫn tâm huyết của thằng bạn có giá trị bấy nhiêu thôi. Nó gượng cười đứng trước phòng Thương không được bao lâu cũng đành lủi thủi trở về phòng.
Điều đó làm tôi cảm thấy ghét Thương một cách kì lạ.
- Sao rồi mày? – Tôi chủ động hỏ inó.
- Không có gì hơn? – Nó cố gượng vẻ bình tĩnh.
- Thế mày làm gì sai à?
- Không biết, con gái mà…!
Tôi chợt thấy hình ảnh tôi mỏi mòn chờ đợi trong những chiều mưa ở thằng Trung. Chợt thấy cái vẻ lạnh lùng của Yên trongbộ dạng củaThương. Tôi cũng có thể thấy cái cách mà tôi không thể nào oán hận Yên lấy nửa lời trong cách ứng xử của thằng Trung.
Và phải chăng, khi tôi không thể giận Yên, tôi bỗng thấy ghét cô bạn phòng đối diện một cách chả liên quan, một người cũng phần nào giống Yên nhỉ?
Câu hỏi đó cứ xoay vòng trong đầu tôi trước khi ánh đèn học bài của thằng Sơn ở dưới tắt phụp. Bóng đêm xoa dịu tôi vào giấc ngủ.
CHAP 8: XƯNG HÔ....