NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Em Đã Nuôi Con Của Người Em Yêu Như Thế Nào Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Lần đầu tiên em thấy mình giống một thằng…đàn ông. Em ngồi xuống, hỏi cái macbook của em? mỗi đêm vậy H thường kiếm được bao nhiêu?. Con nhỏ trả lời, tầm một triệu.
Em giận lắm. Em hỏi, chỉ có một triệu thôi hả? (thật ra là với em đây cũng khá nhiều, nhưng không hiểu tại sao em lại nói như vậy. các bác có review tại sao giá 200k. ngày ấy cũng cách đây hơn 2 năm rồi, tụi em vừa mất liên lạc nhau cách đây 6 tháng. những thứ em kể là những chuyện xảy ra suốt hơn 2 năm trời, chứ ko ngắn ngủi có vài ngày).
Và rồi em im re, con nhỏ ngồi khóc sướt mướt. Lúc đó, nếu mà em đủ tỉnh táo, với những khuôn mẫu ngon lành trước mắt, em đã liều mạng xếp hình rồi, chẳng hiểu sao đêm đó ngoài cảm giác tim mình lói lói, thì chẳng còn quái gì cảm xúc khác. Em kêu con nhỏ vô trong tắm đi, rồi lấy mấy cái quần bò, áo thun của em mặc vào, chứ nhìn H vậy em ớn lắm.
Lúc sau, em ra ngoài, để nó lại với đống cảm xúc hộn độn, em biểu nó, đừng khóc nữa, tự làm tự chịu, mắc gì khóc. Vậy là nó chỉ hức hức. Lần đó là lần đầu tiên em hút thuốc. Không hiểu vì sao nữa, em chạy ra ngoài hẻm, mua hẳn một gói con mèo, hút mê man. Không thấy sặc gì cả, chỉ hơi khó chịu vì nó sộc lên tới mũi. Lát sau cảm giác lâng lâng, tự dưng mọi suy nghĩ cứ hiện lồ lộ ra trước mặt. Em bình tĩnh hơn.
Sau đó tầm nửa tiếng, em bước vào nhà, con nhỏ treo đống đồ, quăng một cặp…bộ ngực giả lên trên bàn(thứ để độn lên, em thấy nó bán trên mấy trang web). Lúc đó em thấy vừa buồn vừa mắc cười, hổng hiểu sao em lại muốn cười lúc ấy. Và khi con nhỏ biểu, dụng cụ hành nghề. Thì em bật cười thiệt.
Trong đầu em lúc đó, macbook giống một con chim bị mất đi đôi cánh, ủ rủ, mệt mỏi. Còn với macbook, em chỉ là thằng bạn…bình thường thôi. Hình như vậy. Nghĩ đến cái này, em đổi thái độ 180 độ. Bộ RAM của em dường như qá tải, trong những lúc em muốn hỏi nhiều chuyện, thì em chỉ ngồi đơ đơ, trơ trơ, mặc cho con nhỏ nói “đừng kể ai nghe, đừng nói với người khác nghe, cám ơn T. đã quan tâm cho H.”
Bà mẹ nó, một lần nữa em lại thèm chết. Con điên này, em đã hết sức, hết lòng với nó mà không hiểu vì sao nó lại thờ ơ với em đến vậy, trong những lúc như thế này. Hay là nó giả bộ? Hay là giống phim, nó đang giấu tình cảm với em dù lòng yêu em lắm?…
Nghĩ đủ thứ trên đời, em chỉ hỏi “H. cần tiền lắm hả?”. Má ơi, em chỉ cầu trời cho câu nói chỉ là “đùa với T. thôi chứ H. đứng đó đợi bạn”, hay là “mới đứng buổi đầu, chưa có khách”,…haizz, đơn giản vậy thôi mà cái CPU của em đập loạn hẳn lên, em chờ đợi câu trả lời mà ổ cứng mún vỡ nát…
Câu trả lời hông làm em còn một chút hi vọng. Thiệt ra đúng như những gì macbook nói, mỗi đêm, macbook có thể đi cho tới 5 cái usb cắm vào. Với giá cả vừa phải, và ngoại hình trông cũng ngon lành, chuyện có đông khách không phải là chuyện quá khó. Cảm giác lúc ấy thế nào nhở? Vừa một chút xem thường, vừa có gì đó tội tội, vừa nó vừa giận mình…Đầu óc lộn xộn như bị dump ram.
Em ngồi gần lại nó, hỏi nó “nhà có chuyện khó khăn hay sao mà H. đi làm nghề này?”. Nó không chịu trả lời. Chỉ im lặng. Thà nó cứ bảo rằng thích thì làm vậy thôi, em còn cảm thấy dễ chịu hơn, chứ đằng này, im im, em một mặt bực mình, một mặt cảm thấy mình thừa thải, vô dụng đối với nó. Trong đầu em chỉ có một suy nghĩ “biết thế hồi nãy kệ bà nó cho rồi”.
Sau một hồi im lặng, em điên người quá, chạy phắt ra ngoài, em nạt, ngủ đi, sáng T. chở H. về. Cái macbook như một phím enter ngoan ngoãn, ra lệnh fát là làm theo ngay. Vô tư (đúng hơn là vô cảm) đối với em, như người dưng ấy.
Em ra ngoài rít thêm hai điếu thuốc nữa, tự dưng thấy chóng mặt (chắc nãy giờ làm gần chục điếu rồi), nhưng kèm theo cái cảm giác chóng mặt ấy, lại là một cái gì đó khó tả lắm. Không phải gọi là ham muốn, cũng không nên gọi là trả thù, càng không xứng đáng là cơn giận dữ, nó là cái gì đó mix lộn xộn giữa các thứ đó.
Vậy là em chạy nhanh vào nhà cởi cái áo thun em đang mặc, kéo cái áo của con nhỏ lên và đút tay vào ngực, sau đó cái Macbook của em mở miệng định phản hồi bằng một tiếng thét (đèn lúc này tắt rồi, chỉ có cái đèn ngủ hơi mờ mờ), thì em bụm miệng nó lại.
Chân nó giãy giụa mạnh, tay nó cấu lưng em chặt cứng, em cảm giác được mấy cái móng tay ấy ghim chặt vào da thịt của mình luôn mấy bác ạ. Nhưng em không thấy đau, được một hồi, nó bắt đầu…buông. Em nói “H. đừng cố làm gì, trả lời T. đi, H. đã ngủ với thằng khác lần nào chưa?”…
Em mở miệng nó ra, để nó nói, nó chửi em liền lập tức “bộ T. khùng hả, tui làm gì kệ mẹ tui, mắc gì mà T. quan tâm”. Tự dưng em giận điên lên, em hỏi “vậy H. xem T. là gì?”. Câu trả lời trớt quớt, không là gì hết.
Giống như lúc người ta render video, ổ cứng chạy nhanh, Ram ngốn tầm 4gb, hay cánh quạt bắt đầu dập cạch cạch ra tiếng, máy móc trong người em cũng loạn nhịp y hệch vậy.
Cái đêm này là đêm đáng nhớ với em, em biết được rằng đối với con Macbook, em không bằng con chuột đi kèm, chứ huống hồ chi em từng nghĩ rằng em với nó giống như màn hình với bàn phím đi liền nhau. Tâm trí khá lộn xộn.
Con nhỏ đứng dậy đòi biến khỏi đây, cơn điên của em đột nhiên nổi lên, em mở ví ra thấy còn ba tờ một trăm, em quăng vô mặt nó, em nói, cởi đồ ra đi, giá này đủ cho 30 phút hông?…
Giờ ngĩ lại, thấy hồi đó mình ngu gì đâu, nếu bình tĩnh, mình có thể nói nhỏ nhẹ, cư xử đàng wàng với macbook thì có thể mọi chuyện đã êm đẹp ngay đó rồi.
Sau khi em quăng vài tờ vô mặt, thì con nhỏ bỏ đi thiệt. Một mình em ngồi đó nghiệm lại những chuyện đã làm, thấy mình vừa điên khùng, vừa trẻ con, vừa bồng bột y hệch một thằng nhỏ…đang dậy thì vậy.
Em ngồi suy nghĩ, nếu lúc nãy, Macbook cho em XXX thì sao? Chắc em cũng không dám làm gì, giống như sao nhở? Giống như vừa mua chai Sting xong, định uống, thì có thằng khác giật tu một hơi, trả lại mình, tự dưng éo thèm uống nữa.
Một hồi, sau em nhận được tin nhắn từ số lại, với nội dung “xin lỗi T. vì H. hok iu T, H. sẽ đi học lại vào tuần sau, T. đừng nói với ai về chuyện này nghen”.
Đọc tới đây vừa buồn vừa vui, buồn thì buồn nãy giờ rồi, vui thì vui vì ít nhất còn một chút ánh sáng cho mối quan hệ mập mờ giữa em và Macbook.
***
Nhưng cần gì em phải giấu. Trưa hôm sau mặc nhiên cả lớp đều biết vụ con Macbook của em làm gái. Chúng nó bu lại hỏi, tụi win95 cũng bu lại hỏi. Em khùng, bước ra khỏi lớp. Không nói câu nào.
Lúc đi, em kéo cổ thằng đã báo cho em nghe vụ macbook đêm qua, em hỏi nó, sao kể chuyện này cho tụi nó nghe? Nó cười, có mẹ gì đâu mà giấu? Mà con H. chị em mày đi một đêm bao nhiêu vậy?
Tới đây cho em bàn luận một ít, thiệt ra với người Sài Gòn trước giờ em hông có ác cảm, nhưng sau câu hỏi của thằng này, tự dưng em có ác cảm với những đứa có gốc- tích SG ở lớp em. Em thấy tụi nó vô tình, thực dụng sao sao đâu ấy. Rõ ràng, chuyện này là chuyện ko đáng để đem ra làm trò đùa, éo hiểu sao chúng nó cảm thấy thích thú, vui vẻ khi kể về macbook của em nhứ thế.
Và sau câu hỏi đó, em phang nó một cái vào mỏ. Em éo biết vì sao mình lại làm vậy, bản năng như con vật. Mấy bác không biết chứ, từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên em đánh người khác.
Kết quả của hành động bản năng đó, là bộ themes trên mặt em trở nên lẫn lộn, thằng đó lôi em lên sân thượng của trường (chỗ này vắng, ít người biết) phang em như khui hộp iphone.
***
Một tuần đó đi học, vừa ê ẩm mà vừa chẳng tập trng được gì hết. Trong lúc em đợi con Macbook của em trở về với kho hàng, thì em biết tin, nó bị đình chỉ học…
Và con nhỏ cũng không hề xuất hiện trong lớp học vào tuần tiếp đó. Em cố gọi mãi, gọi suốt mà số máy mới cũng ò í e.
Em chạy lòng vòng đường NCT cả tuần, mà cũng không gặp nó ở đâu. Một lần nữa, em lại muốn điên vì tìm nó. Em sợ nó…chết...
« Trước1234...7Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

XtGem Forum catalog