↓↓ Truyện Tình Học Trò - KenTHD Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Thôi được rồi. Nếu em muốn nói những chuyện đó thì ko cần đâu! – tôi lại ngắt lời em nó
- Không, anh nghe em nói hết đi mà! – những giọt nước mắt lăn dài trên mà em Phương
- Nghe em nói rồi có thay đổi được gì ko? – tôi bực mình gắt, em Phương im lặng
- Chắc ko cần phải anh nói em cũng biết thằng Tuấn là người như thế nào chứ? – tôi nói tiếp
- Em hiểu điều anh muốn nói, nhưng…em biết anh ấy…cũng yêu em. – em Phương ngập ngừng
- Vậy thì em cũng nên biết là những đứa như thằng Tuấn ở cái đất này bọn anh coi như không có, chúng nó không bao giờ đáng để anh phải nhắc đến. Em đã chọn em đi theo nó…vậy từ nay cũng đừng nhận là quen anh! – Tôi nói như muốn nghiến răng ken két
- Anh…– em Phương như muốn khóc to hơn
-Những gì cần phải nói anh cũng nói hết rồi. Em đi đi! – tôi nuốt đắng dối lòng
- Tuấn, mày đưa Phương đi chỗ khác đi! – tôi quay ra nói to hơn 1 chút với thằng Tuấn
Tôi nói rồi bước đi như muốn chạy nhưng từng bước chân thì nặng nề như ngày Sôn Gô Ku mới lên chỗ Thần Vũ Trụ vậy, có lẽ ko chỉ có đôi chân, trong lòng và trong đầu tôi cũng thế, tôi nghĩ về một cái gì đó chẳng thể hình dung nổi. Phía xa, tôi nhận ra bọn bạn tôi đang nhao tới, mấy đứa con gái đuổi theo sau, lôi léo, la hét…
Chap 15:
Ngay cả đến bây giờ tôi cũng chẳng hiểu được tại sao lúc đó tôi có thể xử sự như vậy. Thật lòng tôi rất muốn đứng trước mặt em Phương, hỏi em ấy hàng trăm câu mà tôi có thể nghĩ ra, tôi muốn níu kéo, muốn hỏi em ấy tại sao, muốn em ấy nói với tôi rằng tất cả đều không như tôi tưởng tượng. Nhưng rồi cũng để làm gì? Sự thật vẫn mãi mãi là sự thật, em Phương không phải là dành cho tôi. Có lẽ ngay trong lúc hoang mang ấy tôi hiểu ra được điều đó, và lòng tự trọng, kiêu căng của một thằng con trai dù gì cũng có thể coi là hình mẫu ở cái trường này đã không cho phép tôi chùng xuống. Tôi cảm thấy uốt hận chính mình, nhục nhã, chán nản, tiếc nuối,…đủ mọi cảm giác như muốn trào dâng trong cổ họng.
- Mày không sao chứ? Thằng cờ hó kia đâu rồi! – Mấy thằng bạn tôi nhao nhao
- Tuấn, mày bước lại đây! – thằng Cường mặt hằm hằm quát thằng em nó ở tít phía xa
- Tao ko sao, thôi về đi! – tôi chán nản nói và giữ lấy thằng Cường
- Dcm, để tao hỏi nó! – thằng Cường vùng tay gỡ tay tôi ra, nó muốn xử thằng em nó quá
- Bố đã bảo về, về hết! – tôi nhu trút hết sự uất hận vào câu nói và cú đấm thẳng vào ngực thằng Cường
- Ơ dcm thằng này! – Nó đau thật, nhăn nhó nhưng có lẽ ko chấp với tôi
- Thôi về đi, đủ nhục rồi!
Tôi cúi mặt, lắc đầu, chán nản nói rồi kéo mấy thằng bạn về, mấy đứa con gái cũng phụ tôi 1 tay. Chẳng biết thằng Kiên nó về nó nói với bọn này thế nào, chắc lại 1 thổi thành 10 hay sao ấy mà thằng nào thằng đấy mặt cũng hằm hằm, bị lôi về bọn nó cứ vừa đi vừa chửi, đấm đá lung tung. Về đến trại, bọn con gái nó bắt anh em tôi ngồi hết xuống, đưa nước cho uống, tôi lia mắt nhìn quanh thì đứa nào đứa đấy cũng có vẻ bực tức, chẳng nói chẳng rằng gì, mỗi đứa nhìn 1 hướng
- Thế này là sao Hoàng? Có chuyện gì? – thằng T.Anh ngồi cúi mặt bực tức hỏi tôi
- Mày hỏi tao thì tao hỏi ai? – tôi chán còn bằng 10 nó
- Mày với con Phương có chuyện gì mà để ra nông nỗi này? – nó đổ tôi lên đầu tôi
- Chuyện cái…! Lúc nãy chờ bọn mày, tao leo lên cây ngủ rồi…bla…bla. Tao biết éo gì đâu! – tôi bực tức kể lại
- Dcm, để tao lôi thằng oắt đấy về đây hỏi cho ra nhẽ! – thằng Cường đứng lên toan bỏ đi sau khi nghe tôi kể xong mà cũng chẳng biết là tại sao lại như thế?
- Thôi, anh đừng gây sự nữa, em xin anh đấy! – con Ngọc kéo người yêu nó lại
- Cái Ngọc nó nói đúng đấy, hỏi thì cũng giải quyết được cái gì nữa? Cùng lắm là choảng nhau 1 trận. Mà đánh nhau vì 1 đứa con gái mày chả bảo là nhục lắm đấy sao? – tôi chán nản nói với nó
- Chẳng lẽ cứ thế này mà chịu được à? – thằng Kiên vẫn còn hùng hổ
- Thế mày muốn thế nào? Đánh nhau nhé? Hay là tao đi cướp con Phương về? – tôi chau mày nói
- Dcm, cái loại con gái đấy thì cần cái…gì? – thằng T.Anh gắt
- Thôi, bỏ đi! Coi như 1 lần cháu nó trót dại. – thằng Dũng ngồi cạnh tôi, vỗ vai, nó cũng chán nản không kém
- Ừh. Thôi đi các cậu ạ! Bạn Hoàng cũng đừng có buồn, bạn như thế này cũng thiếu gì gái theo, ko có con này thì có con khác, nhé! – lần đầu tiên tôi nghe giọng con Tâm nó thật thà đến thế
Cả đám lại im lặng, một lúc sau rồi tụi nó đặt ra hàng trăm câu hỏi giống như tôi suy nghĩ, bắt đầu phân tích
- Mà cái thằng cờ hó Tuấn đấy thì có cái vị…gì mà con Phương cũng chui đâu vào? Chẳng lẽ nó chưa nghe danh thằng đấy? Hay là nó cũng…ấy lắm rồi!
- Tao nghĩ cũng mới thôi chứ lâu rồi thì bọn nó đã đồn ầm lên, mình đã biết
- Hay là con Phương nó có chuyện gì khó nói?
- Con Phương mà theo thằng đấy thì mấy tháng nữa cũng chẳng còn “cái gì”. Nó đã vậy rồi thì thằng Hoàng bỏ được cũng là may.
- …Bla…bla…Bọn nó tha hồ giả định trong khi tôi cứ ngồi lì ra
- Aaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!! – Tự nhiên tôi hét vang cả trường như muốn đẩy tất cả mọi muộn phiền ra ngoài, tôi vẫn làm thế mỗi khi mệt mỏi. Nhưng có lẽ lần này là lần tôi hét to nhất.
- Thôi im hết đi! Tao…xin lỗi bọn mày,…tai tiếng quá! Haizzzz – tôi thở dài
- Ai bắt lỗi mày mà xin? Thôi quên cmnd!
- Haizzz, bọn mày đi chơi đi, chắc tao đi ngủ 1 cái quá! – tôi đuổi bọn nó rồi ngơ ngáo kiếm cái gì đó để nằm
- Thôi, chúng mày đi đi, để tao ở lại với nó! – con Ngọc phủi tay đuổi phụ tôi nhưng nó thì ko chịu đi
Đúng lúc đấy bé Trang ở đâu chạy sang, nhìn nó cũng hốt hoảng, buồn phiền chẳng khác nào bọn tôi. Nó chạy vào nhìn thấy mấy đứa tụi tôi đều ngồi bệt, chán chường cứ như là đội vừa thua chung kết C1 thì lại càng ngạc nhiên, tròn mắt nhìn bọn tôi
- Em sang đây làm gì? – thằng Trung cất lời hỏi
- Có chuyện gì thế ạ? Mọi người sao thế?
- Điếc à? Anh hỏi em sang đây làm gì? – thằng Trung lặp lại câu hỏi
- Tự nhiên vừa rồi gặp Phương, nó bảo em sang xem anh Hoàng thế nào! Sao mọi người lại…?…Mà sao?…– bé Trang ngơ ngác hẳn
- Thôi em ra đây!
Con Ngọc kéo bé Trang ra 1 góc đằng trước nói chuyện, tôi thấy con Ngọc cứ nói được 1 lát thì bé Trang lại đưa mắt nhìn tôi, xong rồi nó bụm miệng chạy luôn đi, chẳng hiểu gì cả!
- Mày nói với nó làm gì? – thằng T.Anh trách khi con Ngọc đi vào
- Tao tính hỏi xem nó biết gì ko mà nó cũng chẳng biết gì hơn mình. Chuyện này trước sau gì nó chả biết mà nói với lại ko nói! – con Ngọc phân bua
- Thôi, ko nhắc nữa! Đi chơi nào! Đệt, Có mấy ngày hội mà tự nhiên dính vào chuyện này, dẹp hết cmnd, đi đập phá cho nó sướng. – thằng Dũng hô hào
- Haizzzz, rồi, đi thì đi! Tội éo gì phải buồn vì 1 đứa con gái? Tao nói chuẩn ko?
Tôi kéo vai bọn nó, cố gắng nói những lời bất cần, đúng phong cách của bọn tôi để cho tụi nó thấy tôi không sao, nhưng thực ra ở trong lòng thì buồn, chán nản lắm. Có lẽ tôi cũng muốn thoát khỏi cái tâm trạng này nhưng chẳng thể được, miệng thì cười đùa nhưng lòng vẫn nặng trĩu.
Cả hơn chục đứa, trai gái lẫn lộn đắt tay nhau đi vòng quanh các trại, chơi đùa vui vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Tôi thì ko vui nổi rồi nhưng cũng phải cố ko để bạn tôi buồn thêm nữa, còn bạn tôi thì tôi cũng chẳng biết chúng vui thật hay cũng đang cố vui để cho tôi khỏi đỡ buồn. Thi thoảng nhìn quanh đám bạn đang khoác vai nhau đi, tôi cũng thấy mình được an ủi nhiều khi bên cạnh còn có những người bạn thật tốt. Không phải bây giờ và chỉ có tôi mới nhận ra điều đó. Hội của bọn tôi vốn đã nổi tiếng sẵn vì sự đoàn kết, vui vẻ, vốn đã là một điều đáng để tự hào rồi....