↓↓ Đọc Truyện Ký Sự Đòi Nợ Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Nghe xong mình nhận ra tư chất thằng này cơ bản là được, nhưng cá tính ngang tàng, có phần ngông nghênh đã làm hại chính nó. Một thằng giai mới lớn, nhận được đôi ba câu khen tụng vô thưởng vô phạt đã tưởng mình là trung tâm vũ trụ. Để đến lúc va vấp thực sự với đời mới vỡ mặt ra tỉnh ngộ.
Nhấp ngụm rượu, khà một tiếng lạnh tanh, mình nhấm nhẳng.
- Ở đời ai cũng muốn làm cây tùng, cây bách hiên ngang một cõi, nhưng tùng bách thì dễ bị nhòm ngó triệt hạ. Chi bằng sống như ngọn cỏ dưới chân, gió thổi chiều nào ngả theo chiều ấy, kiểu chi cũng chơi được. Có vậy chú mới tránh được những tổn thất không đáng có từ đám đông thị phi.
Ngọc cúi đầu nghe (éo biết nó có nghe không nữa, cứ nói cho sướng miệng cái đã). Nói chung khi lên lớp cho thằng nào mà mặt nó đần thối như ngỗng ỉa thì thường là nó đang ngấm, hoặc là nó đang chửi thầm trong bụng “nói éo gì mà nói lắm thế”. Thằng này ngoan, nên mình đoán nó đang ngấm.
Nhìn nồi cháo có vẻ đã nhừ, mình bảo “Để anh gọi chị Huyền dậy cùng ăn nha?”. Ngọcnhư sực nhớ điều gì đó, hạ giọng:
- Em biết là anh có cảm tình với chị Huyền, đúng không?
Mình im lặng.
- Chỗ anh em nên em cũng nỏ giấu anh làm chi…
Nghe nó lấp lửng mà giật hết cả mình. Mịa, có biến rồi. Nhìn mặt chú anh càng tăng độ nghi ngờ…Tự nhiên nóng hết cả mặt.
- Ừ thì có chi chú cứ nói, anh cũng coi chú như thằng em nên…chú cứ kể đi.
Nói xong với tay rót luôn 2 ly đầy, cạch với nó phát cho tăng thêm tình đoàn kết quân dân (với lại làm thêm tí cho đỡ căng thẳng).
- Thật ra thì…(gãi đầu)…em nỏ giấu anh…
Mịa nhà chú, nỏ giấu anh mà cứ ngắc ngứ như ngậm hột thị trong mồm mãi thế. Có chi nói toạc ra coi nào, cùng lắm là đến lượt anh tạch chứ giề?
- Chị Huyền có một anh…rất thân thiết với gia đình em. Anh này nhà ở trên (…), giờ thì có thể gọi là người yêu cũng được nhưng em cũng không rõ tình cảm thật sự của chí Huyền đến đâu…
Mặc dù đã tợp thêm lý rượu, nhưng nghe xong vẫn lạnh hết cả người.
Choáng váng.
Hụt hẫng kinh người. Lúc ấy ngồi một mình thì có thể đập tung nồi cháo trước mặt cũng nên.
Ngồi thần ra chán nản. Hờ thế chứ, những điều mình lờ mờ linh cảm bấy lâu quả không sai. Một người xinh xắn, ngoan ngoãn như Huyền ở xứ này mà bỗng nhiên “vô chủ” thì họa có mà mới rách giời rơi xuống – chưa nhân tài nào kịp khai quật.
Ngọc quan sát mình một cách lặng lẽ, bất chợt nắm lấy tay mình, lắc lắc.
- Buồn lắm hả đại ca?
Nở nụ cười méo xệch.
- Tương đối…
- Làm bát cháo cho ấm bụng đã đại ca.
- Chú ăn đi cho nóng, anh éo ăn đâu.
Kiên quyết giữ bộ mặt bình thản và lạnh lùng nhất có thể, nhưng sao thấy đau đớn rã rời…
- Anh nớ có điều kiện kinh tế lắm, việc đưa đón, trả tiền viện phí cho mẹ em đều do anh trả hết. Kể cả tiền trả nợ nhà anh cũng do anh nớ ứng ra cả…Em nỏ giấu chi đại ca.
Hừ, đúng là món nợ đồng lần. Loanh quảnh, luẩn quẩn biết bao giờ mới gỡ được ra?
Chap 24: Nửa đêm về sáng.
Ngồi nhìn củi cháy nổ lách tách thêm một lúc rồi với tay rót ly rượu, ngửa cổ làm cái ực. Mịa, rượu giờ mới đúng là rượu, ngọt lừ. Thôi giải tán.
Đứng dậy vươn vai tiện thể ngáp một cái sái cả quai hàm. Ngó ra ngoài trời thấy vẫn mù mịt quá. Lò dò ra vườn sau lái phát cho tỉnh táo. Vô tình thấy cái máng lợn ăn nằm lăn lóc bên rãnh nước. Tình với chả củm, tự nhiên mất mẹ nó một đêm lang thang vật vờ, cuối cùng cũng trở về cái máng lợn kia.
Ngoài trời lạnh vãi, mưa hay sương mù lộp bộp rớt trên tàn lá cọ nghe não cả mề. Chỗ này gần rừng rú (một lần dừng xe đi lái bên đồi vắng đường HCM, mình chợt phát hiện ra điều này: trên đời này không có thứ gì gợi cảm giác buồn bã và thê lương hơn mưa rừng. Một đứa sẵn chán đời nếu đứng lâu trong mưa rừng có thể thanh thản mà chết luôn được).
Đứng nghĩ ngợi lăng nhăng cho thư thái, nhưng mùi phân trâu nhà bên đượm quá đành phải lủi vào (lúc đầu hôm đứng với nàng sao tuyền nghe hương bưởi nhể? Đúng là khi đời éo ra gì thì ngửi đâu cũng ra mùi hôi).
Cu Ngọc đã kịp kéo chăn gáy khò khò trê giường. Mình bê cái ghế bố lại gần bếp củi ngả lưng nằm cho ấm, cũng sắp sáng rồi. Ngủ phát đã, sáng mai dậy mọi thứ lại trở về game over, sao phải xoắn.
Dù sao tình cảm cũng mới khởi phát, chưa đến lúc quá sâu đậm để mà vật vã như hồi chia tay ex. À lại nhớ hồi mới chia tay ex. Khi ấy mình mong manh dễ vỡ như con cua mới lột xong. Nhìn đâu cũng ra lừa dối, phản trắc. Nghĩ thôi thế là hết rồi, từ nay sẽ chẳng bao giờ yêu được ai hơn thế. Ngu thế không biết!
…
…
Chợp mắt được một lát, cũng chả biết là mấy giờ nữa.
Điện thoại để trên ghế kêu tít tít. Đoán là của Ốc (chỉ có nàng mới đủ điên để nhắn tin vào giờ này). Định không đọc vì mắt mở mãi dek nổi, nhưng thôi, dậy hút điếu thuốc, uống ngum nước cho đỡ háo cổ.
Tin nhắn của Huyền.
“Anh ngủ chưa đó?”
Đọc mà không có cảm giác gì. Chả nhẽ lại không trả lời?
Kệ đấy đã. Rót cốc nước chè chiêu một ngụm, súc mấy phát rồi nhổ toẹt vào góc bếp. Mịa, mắt với mũi cay xè, toàn thân ê ẩm vì cái ghế chết tiệt kia.
“Ngủ rồi, nhưng lại dậy rồi” . Rep hững hờ.
Nàng nhắn lại.
“Hic, em hok ngủ được”.
Không ngủ được hở? Chắc nhớ thằng ku kia quá hở? (nhắc đến “nó” lại sôi máu).
“Dậy ăn cháo cho dễ ngủ đi em”. Vẫn nhẹ nhàng vãi, để nàng thấy rằng mình khác mọi thằng còn lại.
Không thấy hồi âm. Có lẽ ngủ quên hoặc cũng có thể máy nàng hết tiền.
5p sau chợt thấy cánh cửa buồng lạch cạch. Nàng bước xuống với bộ đồ ngủ màu hồng, tóc xõa dài sau lưng.
- Răng không ngủ nữa anh? Em nỏ chợp mắt được chi cả tề…
- Ai nhủ uống nước chè đặc nhiều quá.
- Mô…Nỏ biết răng á…Em có uống chi mô.
- Anh lấy cho em bát cháo nha? Anh đạo diễn đấy, ngọt lắm!
Nàng hồ hởi lên hẳn, mắt long lanh.
- Nhưng anh phải ăn cùng em tề.
- Anh ăn rồi (phét).
- Ăn nữa với em…
Mình múc ra 2 bát nhỏ.
- Để anh gỡ thịt cho em nha.
Nàng gật đầu ngoan như cún.
Lấy đũa khều ra mấy miếng to, dùng tay gỡ những miếng thịt nhỏ cho vào bát nàng. Thấy 2 hòn cà bé tí bằng hạt lạc, mình bảo “Cái này thì để anh”. Nàng phì cười, thẹn thùng…
Chap 25: Hãy cho em thời gian.
Mình gỡ những miếng thịt gà bé tẹo bỏ vào bát, vắt thêm lát chanh, lau cái thìa sạch sẽ rồi đưa cho Huyền. Cố tình tỏ ra thật quan tâm và chân thành để nếu tạch hẳn (khả năng này rất cao) nàng sẽ còn nghĩ về mình như một đứa tử tế nhất – từng lướt qua như cái bóng trong đời mình.
Huyền đưa một thìa cháo lên mũi hút hà rồi bảo.
- Híc, chưa ai chu đáo với em như anh.
Ôi nàng ơi, các anh giai quê mình quen ăn sóng nói gió, chém to kho mặn rồi, bình thường thì anh cũng rứa, nhưng may anh đã sống đất Bắc quá lâu để biết lúc nào thì cần tinh tế với phụ nữ.
- Huy uống rượu với em nha?
Chột dạ. Tự nhiên kêu suông tên mình, lại còn rủ uống rượu. Cái gì kỳ này đây?
- Thôi đừng, anh không thích nhìn con gái uống rượu…
- Một chén nhỏ thôi mà. Nha?
- Nhưng em phải nói lý do đã?
- Không có lý do chi hết, tự nhiên em muốn. Rứa thôi…
Mình ghét con gái uống rượu, bia thì được. Vì nhìn chơi bời và hoang dã quá.
Rót đầy 2 ly nhỏ, đưa cho nàng một ly. Huyền không “cạch” mà ngửa cổ làm một hơi hết luôn. Uống xong vội vàng lấy tay bưng miệng lại, hơi thở dồn dập như say đến nơi.
- Nói rồi…em uống nước chè vô cho đỡ nóng ruột đi.
Nàng nhấp ngụm chè xanh, rùng mình mấy cái mới trở lại trạng thái bình thường.
Thấy có vẻ không ổn lắm, mình giục ăn hết bát cháo. Nàng vừa ăn vừa khen anh nấu ngon, mai sau ai lấy được anh thì sướng hè, nỏ phải vô bếp....