↓↓ Đọc Truyện Ký Sự Đòi Nợ Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Ngồi đăm chiêu thêm một lúc, thấy bụng dưới nặng nề tức thở quá bèn đứng dậy đi tìm chỗ…giải xui (vừa đi vừa nghĩ mà phục thằng ku Romeo, nó đứng dưới ban công tán phét suốt đêm với Juliet mà không một lần xin phép đi lái, thận nó tốt thật).
Xong việc quay lại, lúc này tâm hồn đã sảng khoái hơn bội phần. Ngồi sát nàng hơn.
- Lạnh quá! Co vai lại làm động tác rùng mình (hy vọng nàng sẽ hỏi “Có cần ôm em cho ấm hông”)
- Lạnh à? Rứa thì về hè! (Nghe mà tái tê cõi lòng).
- Uhm, ngồi thêm tí cho…ấm rồi về.
Lại thở dài (lần thứ 13). Dư luận quả là có sức tàn phá khủng khiếp. Tất cả đang diễn biến hết sức sáng sủa, tưởng như chỉ cần nói anh yêu em nữa là không còn gì để nói thêm. Đùng một cái thái độ nàng quay ngoắt 180 độ. Lừng khừng, lấp lửng và mất niềm tin.
Trong khoảnh khắc rối như canh hẹ, không kìm nén được cảm xúc, mình choàng tay qua vai nàng rồi để yên. Tim run bắn.
Chưa kịp mừng thì cái tay mình đã bị gỡ ra.
- Anh làm rứa với mấy người rồi?
Chết nhục. Lần này để chữa thẹn, mình ra sức thanh minh, giải thích bla bla…Nàng cười, nụ cười lạnh tanh. Không tin là không tin. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời lắm anh Huy à. Quá khứ phức tạp của anh không thể bảo đảm cho em được, em đã một lần tổn thương rồi nên không muốn chuốc thêm nỗi đau nào nữa hết…
- Thôi được, những gì anh nói cũng đủ rồi. Mình về nha em!
- Dạ.
Chap 22. Đêm trắng.
- Thôi được, những gì anh nói cũng đủ rồi. Mình về nha em!
- Dạ.
Vẫn là tiếng “dạ” nhẹ bẫng như không, nhưng nghe mà tan nát cõi lòng. Mình vẫn chờ nàng nấn ná thêm chút, dùng dằng và lấp lửng hơn chút. Để còn hy vọng vào một cuộc lội ngược dòng ngoạn mục vào phút bù giờ thứ 90 Nhưng không. Tiếng dạ của nàng nghiêm trang và lạnh lùng như tiếng còi kết liễu trận đấu của trọng tài đầu trọc Pierluigi Collina. Rứa là hết. Buồn thối ruột. Rút điếu thuốc châm lửa, kéo một hơi bất tận.
Ừ về thôi. Mình không được phép để nàng thấy bất cứ biểu hiện gì của sự níu kéo hay phụ thuộc (lại nhớ hồi xưa yêu một em đang ôn thi đại học. Đi chơi biển về mình mang cho nàng túi mực khô làm quà tặng rồi tranh thủ thổ lộ . Nàng nguây nguẩy chối từ tình cảm, mình chạy bộ theo sau cái xe đạp Eska của nàng, vừa chạy vừa cài túi mực vào gác ba ga.
Thế rồi nàng đạp xe mất hút con mẹ hàng lươn, mất luôn cả túi mực khô thơm phức. Về phòng trọ với cặp mắt đỏ hoe, mấy thằng ôn ở cùng chửi “ĐM, biết thế để túi mực ở nhà cho bọn tao uống riệu”).
- Lên xe đi em.
- Dạ…
- Lạnh không?
- Hơi hơi.
Lên xe. Nàng ngồi không quá xa nhưng cũng không quá gần, hai tay vòng trước ngực như thủ thế. Con Vespa khục khặc mãi mới è è nổ được máy.
Đường nông thôn tương đối xấu, thi thoảng liệng xuống ổ gà nàng lại kêu ré lên (nghĩ bụng cho “mày” chết, ai bảo không yêu ông, hehe)…
Lúc còn cách nhà nàng chừng cây rưỡi, vừa giảm ga tránh vũng bùn trước mặt bỗng nghe khục khục mấy phát, xe giật thêm vài mét thì lịm hẳn. Thôi bỏ mẹ rồi, hay hết xăng? Xuống xe, lắc lắc vẫn nghe tiếng xăng óc ách trong bình. Trời thì lờ mờ không rõ mặt người, bốn bề ruộng ngô bao quanh, phen này thì vỡ thớt rồi. Vừa hoảng, vừa ngượng với nàng.
- Bị răng anh?
- Nỏ biết nữa.
- Giừ mần răng nả?
- Để anh đạp phát coi răng, nếu không nổ thì…dắt bộ về.
Cắm mặt gò lưng đạp liên tục chục phát, con la già khốn kiếp vẫn trơ ra. Lôi điện thoại ra soi soi, định rút bugi ra lau chùi xem có bị ám khói không, nhưng rờ rẫm mãi éo biết bugi con này nằm chỗ nào cả. Nàng nản quá lót giày ngồi bệt bên vệ cỏ chờ.
Sau hơn 20p đạp cần khởi động toát hết cả mồ hôi mít vẫn dek được, bèn muối mặt bảo nàng đẩy bộ…Vừa cong mông đẩy vừa cố phịa chuyện cười cho đỡ nặng nề. Đi được một quãng, chợt nghĩ sao mình ngu thế, sao không gọi điện hỏi ông chú cách xử lý?
- Chú ạ…tình hình là xe nó…chết mẹ nó rồi. Giừ mần răng chú?
- Tau nói rồi mà…Rứa giừ mi mở cốp ra nha…ừ tháo hẳn ra…rồi kiểm tra lại 2 cái dây điện màu vàng coi có lỏng không…bla bla…
Bật con C3 ghẻ lên soi soi, à cốp là cái của nợ này đây. Nhưng loay hoay dùng tay đẩy, lắc rồi giật mãi mà éo ra nổi, bèn bảo Huyền bẻ hộ anh cành cây nhỏ nhỏ để anh…bẩy cho nó phát.
Đang mải thao tác tiếp thì bỗng nghe Huyền á lên một tiếng. Bỏ đấy chạy sang bên kia đường xem sao thì thấy nàng đang ôm lấy ngón tay, mặt nhăn nhó.
- Chi rứa em? Chi rứa?
- Em…bẻ cành tre…đứt tay rồi…
Ngó kỹ mới phát hoảng, máu trên ngón tay trở nàng tứa ra thành dòng. Một vết cắt sắc lẻm đến nỗi không nhìn rõ. Huyền rên khe khẽ (chắc sợ hơn là đau). Lúng túng mất mấy giây, cuối cùng mình cởi vội áo sơ mi mặc ngoài, lột cái áo ba lỗ mỏng tang bên trong ra.
- Anh làm chi rứa?
- Băng tạm lại khỏi máu ra.
- Ui ui…không cần đâu…phí cái áo anh ạ…
Nàng chưa kịp cản thì mình đã băng xong rồi.
Nhưng không hiểu sao để yên một lúc máu tươi vẫn rỉ ra, thấm ướt nửa cái áo mới băng xong. Mình bảo nàng giơ tay cao lên quá đầu xem sao. Vẫn chảy. Không biết nghĩ sao, mình mở cái áo ra rồi túm lấy ngón tay đang rỉ máu của nàng đút tọt vào miệng rồi ngậm chặt lại. Huyền ú ớ nói câu gì đó, trân trân nhìn mình sửng sốt.
Đó là khoảnh khắc không thể nào quên (sau này nàng cứ nhắc mãi). Mình lúc ấy thật sự cũng dek hiểu vì sao lại hành động như thế nữa. Nó như một phản xạ vô thức trong khi hoảng loạn chăng?
Cuối cùng tay nàng cũng ngừng chảy máu. Mình tìm vội lá cây bên đường đắp tạm (chả biết cái lá khỉ gì, chỉ thấy mềm mềm), tiện thể vứt cái áo loang lổ máu kia luôn.
- Đừng! Đưa áo đây cho em…
Huyền giật lại.
- Bỏ đi, giặt cũng không hết đâu em.
- Khồng, đưa em…
Nàng giữ lại cái áo (không hiểu để làm gì? Hay nhà nàng thiếu giẻ lau bàn?).
Cả hai dò dẫm đi trong bóng trăng lờ mờ.
Mãi rồi cũng tới nhà nàng. Chân mình ra rời, bước đi mà như vắt sổ. Đôi giày bê bết bùn đất. Rã rời…
Nghe tiếng chân, cu Ngọc (em trai nàng) chạy ra. Sau một hồi hỏi han, ngó nghiêng, nó kết luận “Cứ kệ mẹ nó đó, đêm ni eng cứ ngủ lại đây mai tính sau eng ạ!”
Mình nghe câu đó mà như bắt được vàng. Giả vờ hỏi lại “Chú nói chi hè?”
Nó hồn nhiên.
- Em nói là anh cứ ngủ đây mai về…
Mình len lén liếc sang nàng (không ngờ nàng cũng đang kín đáo nhìn mình). Gãi gãi tai làm như khó xử, mình bảo.
- Xe với cộ dở ẹc…Thì…thì cũng phải rứa chớ biết mần răng bây giừ…
Đêm nay sẽ là một đêm rất dài đây…
Đứng bàn tán một lúc về bệnh tình con la già thì bố Huyền ra bảo thôi kệ đó, vô nhà uống nước, ngồi bếp cho ấm cái đã, nước chè xanh mới nấu.
Trong này có chú nào từng đi tán gái ở quê chưa?
Nếu chưa thì anh xui thật là nên thử một lần cho biết cái tình cảm ấm áp của người quê. Con gái đối xử với mình như nào không cần biết, nhưng phụ huynh thì bao giờ cũng hồ hởi và thân tình như thể rể mới trong nhà (cái này cũng dễ khiến nhiều chú non kinh nghiệm vỡ mặt vì ngộ nhận, tưởng xúc được con gái người ta đến nơi).
Xuống nhà dưới. Mùi rượu đang nấu trên bếp tỏa hương thơm nhức hết cả mũi. Hê, hay của nó rồi đây! Giời lạnh như này mà ngồi bên đống lửa phừng phừng, uống rượu nóng, có cái gì gặm gặm đưa men nữa thì đúng là chạm đến chốn tiên cảnh phiêu diêu.
- Hơ, chú mà cũng biết nấu rượu à? Cầu thủ đa năng hè!
Ngọc bảo, đại ca chưa biết em rồi. Em cái chi cụng giỏi chỉ mỗi tán gái là ngu lâu khó đào tạo. Món nớ có khi phải nhờ đại ca chỉ giáo thêm mới được!...