↓↓ Truyện Kỷ Niệm Mối Tình Đầu... Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Sau đợt ấy, Y có nhắn tin với tôi nhiều hơn, có hỏi chuyện tôi nhiều hơn, tôi cũng có chút cảm tình với Y, nhưng có lẽ chỉ ở mức bạn bè. Nhắn tin với tôi khá nhiều nhưng khi gặp mặt nhau trên lớp, Y thường tránh mặt tôi, ngượng ngượng với tôi, tôi có hỏi thì Y bảo sợ bọn ở lớp trêu, tôi ít khi để ý suy nghĩ con gái, và tôi cũng không giỏi trong chuyện này, nên Y nói thế nào, tôi biết vậy. Uh, thì chỉ cần Y có thể trò chuyện qua tin nhắn với tôi, cho đỡ trống trải, để nguôi đi nỗi nhớ nhà đối với người mới xa nhà như tôi đã là điều rất vui rồi…
Chap 19:
HN 12/2007
Khoảng thời gian ôn thi học kì một của năm nhất, sau lịch thảo luận, nhà trường có cho học sinh được nghỉ học tầm 2 tuần để ôn thi. Tôi bắt xe về nhà để học, thời gian được nghỉ nhiều như vậy, tôi cũng không muốn ở ngoài đấy, tôi vẫn thường nhắn tin với Y và cả trong suốt thời gian tôi ngồi xe khách về quê. Y khá quan tâm tôi, tôi cũng xem Y như một người bạn có thể nói chuyện thoải mái. Trở về nhà, tôi bận bịu với việc học, phần vì toàn kiến thức đại cương khá khó nhớ, phần thời gian cũng không dư dả nhiều nên khi Y có nhắn tin cho tôi nhưng tôi nhắn lại khá ít, tôi chỉ nói chuyện qua loa rồi lại cúi đầu vào học.
Hôm đấy, vào khoảng chừng 9h tối, mẹ tôi có lên phòng nói chuyện với tôi, mẹ hỏi chuyện học hành, cuộc sống, tôi ra ngoài ban công ngồi nói chuyện với mẹ. Tôi cũng không có gì mới lạ nên nói chuyện với mẹ được chút ít là hết chuyện. Lúc đấy, cũng không có hứng thú học nên tôi mới bảo mẹ:
- Con đi ra net chút đây.
Thỉnh thoảng tôi vẫn ra mạng đọc chút tin tức, hay gửi những tin nhắn offline cho bạn bè, nhưng buổi tối tôi gần như không đi, mẹ tôi mới bảo:
- Muộn rồi con còn đi gì nữa, thôi để mai cả đi.
- Thôi con đi luôn giờ, ở nhà mãi cũng chán.
Rủ thêm đứa em, và đứa hàng xóm, 3 đứa đạp xe ra ngoài quán net. Lúc đấy tầm 9h rồi nhưng quán vẫn rất đông, toàn là người chơi game. Nhìn quanh mãi không còn máy nào trống, tôi với hai đứa em đã định ra về thì có một máy đứng lên, hai đứa em vội bảo:
- Anh cứ vào ngồi trước đi, lát nữa có máy thì bọn em vào.
Ngồi vào máy tính, tôi bật yahoo, rồi vào 1 trang tin tức để xem. Tôi thấy có khá nhiều tin nhắn offline của bạn, nên đọc hết rồi gửi lại, nhìn qua nick chat xem có ai online không thì tôi bỗng thấy nick em sáng.
Tôi add nick em cũng phải hơn 1 năm rồi, tôi cũng đã từng gửi cho em tin nhắn offline vào hôm thi trượt đại học nhưng không thấy em phản hồi lại. Và từ khi add nick em đến lúc ấy, lần đầu tiên tôi thấy nick của em sáng. Khẽ giật mình tôi tưởng tôi nhìn nhầm, nhưng đúng thật là nick của em, thời gian khá lâu rồi kể từ ngày tôi nhắn cho em, nhưng tôi vẫn nhớ nick của em. Định bụng thôi kệ đi, nhưng tôi vẫn nhấp vào khung chat nick em, tôi không dám dùng nick chính của mình:
- Chào bạn, dạo này thế nào?
- Ai đấy ah? Chắc em đang ngạc nhiêu không biết ai.
- Mình là bạn của…
- Nhưng bạn tên là gì nhỉ?
- Mình là bạn của…, bạn chỉ cần biết thế là được rồi.
Có vẻ như em đang suy nghĩ không biết là ai, tôi không biết em có add nick tôi không nên tôi vẫn để chế độ ẩn, tôi cũng sợ nếu như em không nói chuyện với tôi nữa thì có lẽ tôi phải nói tên của mình ra mất.
- Tớ vẫn bình thường.
Tôi cố gắng hỏi thêm:
- Giờ… ở đâu thế nhỉ?
- Tớ ở Hà Nội.
- Tất nhiên là Hà Nội rồi, nhưng chỗ nào ở Hà Nội?
- Tớ ở…, bạn có biết không?
Tôi khá giật mình, chỗ em ở khá gần với nơi ở hiện tại của tôi.
- Mình biết, mình cũng ở gần đấy mà.
- Thế ah, thế bạn tên gì nhỉ?
- Mình là bạn của bạn thôi.
- Dương hả, có phải Dương không đấy?
Chắc em đang nhầm tôi với một ai đấy.
- Không, tớ không phải là Dương,… có số điện thoại không cho tớ với?
- Uh, số tớ…, Dương đùa tớ ah.
- Tớ không phải là Dương mà.
- Thế bạn là ai?
- … chỉ cần biết tớ là bạn của…, thế thôi.
Tôi còn hỏi em vài chuyện học hành, rồi trọ học, tôi lưu số em vào điện thoại. Tôi vẫn hỏi chuyện em bình thường, còn em thì cố hỏi tên tôi, nhưng tôi không nói ra. Đến lúc em bảo em phải về thì tôi vẫn không nói, thằng em đứng đằng sau tôi đọc thấy tôi nói chuyện với em mà cứ ấp ah ấp úng không nói tên nó mới gõ nhanh tên tôi: Anh…(tên tôi) lên trên khung chat. Tôi ngăn lại nhưng không kịp, tôi chỉ vội vàng out nick chat ra rồi đứng dậy trả tiền và đi về.
Chap 20:
Có được số điện thoại của em, nhưng tôi không biết phải xử trí kiểu gì, nhắn tin với em ư, nhắn thế nào, nhắn thế nào, gần một năm trời tôi có nói chuyện với em đâu, có lẽ em nghĩ là tôi ghét em nên mới lảng tránh em. Gọi điện cho em, nói gì bây giờ, chat với em, nhắn tin với em mà tôi đang còn cảm thấy ngại, thì sao tôi có đủ dũng khí để gọi cho em. Tôi cứ cầm điện thoại, nhìn vào số điện thoại của em, rồi lại thôi, chỉ có mỗi việc tỏ ra bình thường với em mà tôi cũng không làm được… Rồi tôi quyết định gọi cho em, nhưng vừa mới hiện lên tiếng chuông tút tút thì tôi vội vàng cúp máy ngay, tôi sợ nghe thấy giọng nói của em tôi lại nhớ về những chuyện trước đây. Nhớ đến em, nhớ giọng nói, nụ cười em, cả những lần tôi buồn khi nghĩ về em, nó tưởng chừng như đã ngủ quên trong tôi, tôi xem như đấy là một phần kí ức của tôi. Tôi sợ, những kí ức xưa ùa về, tôi sẽ lại đánh mất tự chủ của mình khi chỉ cần có chút gì thoáng qua về em. Và tôi giật bắn người khi thấy em gọi lại, tần ngần mãi nghe tiếng chuông điện thoại reo, tôi quyết định để im với ý nghĩ chắc em không thấy ai nghe máy sẽ nghĩ là người nào đấy nháy máy. Tiếng chuông thứ nhất chấm dứt, tôi thở phào nhưng rồi em lại tiếp tục gọi, tôi vẫn không nghe máy, em gọi cho tôi 3 cuộc sau rồi không thấy em tiếp tục gọi, tôi tự nhủ chắc em thấy không ai nghe máy thì thôi em không để ý đến số máy lạ nháy máy em nữa. Để rồi chừng 5 phút, điện thoại tôi có tin nhắn:
- Anh… ạ, sao em gọi mà anh không nghe máy.
Tôi lại giật mình, em biết đấy là tôi hay là em đang đoán già đoán non. Chắc là do thằng em type dòng cuối cùng nên em biết đấy là tôi rồi. Tôi cũng không thể giấu em được, tôi bèn nhắn tin lại với em:
- Uh, anh đây!
- Em thấy có số điện thoại nháy máy em nên em nghĩ đấy là anh. Lúc nãy anh mới chat với em đúng không?
- Uh. Tôi reply lại và khẽ thở dài.
Em tiếp tục hỏi tôi:
- Sao anh lại không nói tên cho em với nghe máy?
Tôi chẳng biết nói gì nên phải nói dối em:
- Anh đùa em chút ấy mà.
Rồi em và tôi có nhắn tin qua lại, em có nói với tôi em nhìn thấy tôi mấy lần: đi trên đường, tôi giúp một bà lao công đẩy xe rác, rồi bọn tôi đá bóng chỗ em học quân sự. Rồi cả cách đây mấy ngày em cũng thấy tôi, đến chi tiết này thì tôi phủ nhận vì tôi về quê đã gần 2 tuần nên tôi nghĩ là em nhầm người. Em bảo nhận ra tôi vì cái tật đi ngoài đường luôn đút 2 tay vào túi quần nên em nhận ra, em còn nói tưởng tôi cũng thấy em nhưng cứ ngoảnh mặt làm ngơ nên em mới không bắt chuyện. Phải đến một năm tôi và em không nói chuyện gì ngoài những câu xã giao mọi ngày, tôi thấy em không đả động gì đến những chuyện ngày trước nên tôi nhắn tin cho em khá thoải mái. Tôi cũng hẹn em khi nào ra ngoài đấy sẽ gặp em vì tôi trọ học cũng gần với nơi em trọ, chẳng biết rồi sẽ thế nào đây – tôi hít một hơi dài rồi thở nhẹ trước khi chìm vào giấc ngủ.
Chap 21:
Tôi đi chuyến xe khách từ quê đến Hà Nội mất 4 giờ đồng hồ, cảm giác hồi hộp xen lẫn ngại ngần khi nghĩ về cuộc gặp gỡ với em. Tôi gặp em có đúng hay sai, sẽ tốt cho tôi hay lại mang những kí ức xưa trở về, tôi sẽ trả lời thế nào về chuyện gần 1 năm chỉ toàn tránh mặt em, dạo này em ra sao, em có khiến cho trái tim tôi lỡ nhịp như ngày trước… Đầu óc tôi hiện lên khá nhiều câu hỏi lẫn băn khoăn, tôi chợt nhớ đến ý định ngày trước tôi từng nhủ với lòng mình, khi nào tôi đậu đại học tôi sẽ nói cho em biết tôi yêu em đến nhường nào, tôi có thể nói ra được hay không hay tôi nên giữ riêng mình. Sau cùng, tôi quyết định sẽ xem em như một người bạn, một người đồng hương, quan tâm đến nhau giữa những bỡ ngỡ của cuộc đời lần đầu tiên xa nhà này. Tôi sẽ giữ kín tình cảm của mình, tôi yêu em, và với tôi việc em được vui vẻ, được hạnh phúc là một niềm an ủi đối với tình cảm thầm kín của tôi – mối tình đầu....