NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Yêu Hay Thương Hại, Thất Bại Hay Chơi Dại?

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Thì giờ mang về làm quà cho bên nội và ngoại chứ biết làm gì. Xót cả ruột.
- Hehe. Thế ba cho con một bịch đậu xanh cung đình nhé. Con tặng cho bạn. ^^!
- Uh. Tùy mày. Làm gì thì làm. Chơi hết hôm nay thôi nhé. Lo mà chuẩn bị thi cho tốt đấy.
- Dạ con biết rồi mà. Đại học không đậu thì học cao đẳng. Có gì đâu ba.
- Cha anh. Học đại học không thích. Thích học cao đẳng làm gì?
- Học cao đẳng mới đi làm được ba ạ- Hắn nói thật nhỏ, nhưng ba hắn vẫn nghe thấy.
- “…”
- “…”
Ba và hắn lại rơi vào khoảng không im lặng mà từ nhỏ đến giờ vẫn thế. Có lẽ ít ai tin được là hắn và ba mà ở chung nhà thì có khi cả ngày chả nói với nhau câu nào. Hắn sợ ba hắn. Ba chẳng bao giờ đánh hắn hay con cái trong nhà. Ba luôn dạy con bằng chữ nghĩa và ánh mắt. Cho nên hắn luôn cảm thấy kính trọng và sợ ba như vậy.
Và câu chuyện tưởng chừng chơi chơi của ba và hắn cũng thành sự thật. Hắn…rớt đại học. Cầm bảng điểm 8 trên tay. Hắn mỉm cười. Hắn còn nhớ hôm thi cả khối A và D. Môn toán hắn vẽ đúng cái đồ thị hàm số. Môn Lý và Hóa thì hắn động não mỗi lý thuyết. Bài tập thì gần như hắn chả buồn động đến cái máy tính. Còn môn Anh văn thì dù sao cũng là môn hắn thích. Nên hắn cũng có xem sơ qua rồi… đánh bừa. Và lần nào cũng thế. Hắn luôn là một trong những học sinh ra sớm nhất.
Ba hắn nhìn vào kết quả bảng điểm của hắn. Hắn biết ba shock lắm. Vì trước nay trong mắt ba mẹ. Hắn luôn là một thằng học trò tiên tiên và ngoan ngoãn. Vậy mà chỉ có 8 điểm. Chính ba cũng chẳng ngờ được:
- Mày học hành như thế à? Tao nuôi mày ăn học 12 năm qua mà giờ mày trả ơn tao như vậy sao con?- Ba hắn đau xót hỏi hắn.
- Con vẫn sẽ đi học mà ba- Hắn trở lại vẻ lạnh lùng ít nói của mình khi ở nhà. Nói ít nhưng người khác hiểu nhiều.
Ba hắn chỉ biết thở dài nhìn hắn bất lực. Vài ngày sau. Ba nghe trường đại học Yersin trên Đà Lạt chỉ lấy có 8 điểm. Ba mừng hết lớn. Bảo sẽ nộp nguyện vọng 2 cho hắn vào đấy. Nhưng hắn thẳng thừng từ chối:
- Con muốn lên Sài Gòn học cao đẳng.
- Đại học không muốn sao mày lại thích học cao đẳng?
- Thứ nhất: Con muốn vừa học vừa làm. Không muốn ba phải cực khổ lo tiền học phí cho con. Thứ hai: con muốn được bươn chải.
Ba nhìn hắn thật lâu. Hắ không dám nhìn thẳng vào mắt ba. Chỉ cúi đầu mà nói, mà lắng nghe. Thật lâu sau, ba hắn chỉ thở dài mà nói:
- Con trai ba lớn thật rồi.
Và cuộc đời hắn dường như chính thức sang trang từ đấy. Hắn không biết sự lựa chọn của hắn là đúng hay sai. Nhưng hắn không hối hận vì những gì hắn đã chọn. Để rồi với cái sự tự tin pha chút ngang bướng ấy của hắn. Đã để hắn trải qua không biết bao nhiêu sóng gió cuộc đời. Rất nhiều người phụ nữ bước vào cuộc đời hắn rồi bị hắn ruồng bỏ. Rất nhiều nhà đầu tư hắn tin tưởng rồi thất vọng tột cùng. Tình bạn tan vỡ, tình yêu biến thành hận thù. Từ đấy hắn nhận ra. Cuộc đời…thật không như mơ…
Ngày anh đi mang theo hoài bão
Sóng gió đời anh chẳng lung lay
Bước vào đời lần đầu anh biết
Cuộc sống đời này…chẳng là mơ…
Chương 3:
Những ngày cuối tháng 9. Hắn cố gắng phụ ba má làm việc đồng áng để sang tháng lên thành phố nhập học. Ba đã đăng ký trường học cho hắn. Hắn cũng chẳng thèm xem qua trường đó tên gì vì chủ đích của hắn đâu phải đi học.
Đầu tháng 10. Hắn theo chân ba lên Sài Gòn. Chính thức bước chân vào giảng đường cao đẳng. Hắn thấy sao đời tươi mới quá. Sài Gòn chắc sẽ có nhiều niềm vui lắm đây. Hắn có thể may mắn hơn các bạn cùng lớp khác vì trên Sài Gòn. Ba má hắn có một người bạn thời ba má còn trẻ. Hắn nghe má kể lại. Cô ngày ấy gần nhà má. Nhà má đã nghèo. 12 đứa con, thời trước giải phóng thì một mình ông ngoại đi làm là nuôi đủ cả nhà 14 miệng ăn rồi. Thế mà sau giải phóng, cả nhà 13 người cùng đi làm…vẫn chẳng đủ ăn. Sau giải phóng, miền Nam hoang tàn, hay nói đúng hơn là bị xóa sạch. Đi đâu cũng thấy trạm lính gác. Làm gì cũng bị xét, y như ở tù. Má ngày đó còn trẻ, cùng với dì đi bán khoai lang luộc với bắp luộc ngoài chợ Dốc Mơ. Rồi má gặp cô. Nhà cô không đông anh chị em lắm. Tầm 5 6 người thì phải. Cơ mà khổ, cô ốm yếu chẳng làm được việc nặng như má. Chỉ biết ở nhà dọn dẹp nhà cửa. Cô cũng chẳng có bạn bè, cứ thu lu suốt trong nhà. Rồi má và cô thân nhau như chị em ruột. Má giúp cô rất nhiều trong cuộc sống, cô lại là người sống rất tình cảm và sòng phẳng, đã mang nợ ai thì cô nhất định phải trả.
Về sau lấy chồng, cô và chồng chuyển lên Sài Gòn sống. Má và cô cũng mất liên lạc từ đấy. 20 năm sau gặp lại nhau. Hai người còn chưa tin đó là sự thật. Từ đấy, nhà cô và nhà hắn. Thân nhau như ruột thịt, hắn cũng coi cô như mẹ của mình vậy, cô đã dạy cho hắn rất nhiều điều sau này, những kinh nghiệm mà chỉ có người đi trước mới hiểu và chỉ có người như cô coi hắn là con trai mới chia sẻ với hắn.
Hắn và ba đến nhà cô trong những ngày mưa. Sài Gòn luôn có những cơn mưa bất chợt. Con người Sài Gòn cũng vậy, nắng mưa thất thường chả biết đâu mà lần. Có khi hôm nay rất vui vẻ với bạn, nhưng ngày mai là y như người dưng. Hắn cũng chả hiểu ra làm sao.
- Ông điên à mà đi cho nó học cái trường đấy? Cái trường đấy nó đang mang tiếng tùm lum trên báo đài kia kìa. Không biết hay sao mà cho thằng C học ở cái nơi quỷ quái ấy?- Chú H chồng cô quát tháo ầm ĩ khi nghe ba đã đăng ký và đóng học phí cho hắn học trường cao đẳng Vạn Xuân.
- Ơ! Ai biết. Tôi nộp nguyện vọng cho nó xong thì mới thấy bào đài nó đưa tin ấy. Giờ lỡ rồi, phải cho nó học tạm thôi.- Ba hắn thở dài ngao ngán.
- Học tạm cái con khỉ, cái trường đấy nó còn chả có cái cơ sở chính ra hồn, toàn đi mượn lớp của trường khác mà dạy.- Chú H không thôi gắt gỏng.
Ba hắn: “@@!”
Hắn: “@@!”
Cô: “@@!”
- Làm gì mà nhìn tao như thằng khùng thế cái nhà này. Tao nói thật đéo tin ráng chịu.- Chú H ra vẻ không vừa lòng khi thấy cả nhà nhìn chú chăm chăm.
- C mày lấy giấy nhập học ra coi nó bảo học ở đâu?- Ba hắn nhìn về phía hắn
Lục tục lấy giấy nhập học trong vali ra coi. Hắn đọc to cho cả nhà nghe:
- Dạ nó báo là tập trung và học tại 456 Trường Chinh ấy ạ.
- Uh, cũng gần đây, tạm thời cho mày đi bộ cũng được- Chú H giải thích thêm.
- Thế con có biết đường đi không con?- Cô lúc này mới lên tiếng.
- Dạ con đã lên Sài Gòn lần nào đâu mà biết ạ- Hắn quê độ.
- Uh nhỉ cô quên. Thế này nhé. Mình đang ở bờ kè, mai con cứ đi thẳng hết bờ kè rồi thấy có một ngã tư lớn thiệt lớn, nhìn trên bảng chỉ đường thấy có ghi tên Trường Chinh thì con cứ đi thẳng nhìn bên số chẵn là gặp. Nhớ nhé, đường Sài Gòn số nhà chẵn mà bên tay phải thì tăng dần. Còn bên tay trái thì giảm dần. Số lẻ thì ngược lại. Nhớ chưa con?- Cô nhẹ nhàng giải thích cho hắn hiểu.
- Dạ con nhớ rồi- Được cái bản tính “thông minh vốn sẵn tính trời”, hắn tự tin là mình sẽ tìm được.
Bàn chuyện hắn xong thì ba hắn và chú H tập trung một chỗ tán dóc. Được cái hai ông này mà ngồi gần nhau thì nói chuyện cả năm không hết. Tuy hai người là hai cá thể hoàn toàn khác biệt. Chú H thì mâp thù lù, nặng cũng ngót nghét hơn trăm cân. Còn ba hắn thì giống hắn, cao chỉ tầm 1m65 và số cân chỉ bằng một nửa con số 100. Chú H thì tính nóng như lửa, ăn nói thẳng thừng chả sợ “bố con thằng nào”. Còn ba hắn thì tính lại rất hiền hòa và cũng rất hay cười. Hắn thừa hưởng ba hắn cái tính ấy, ngoại hình ấy. Chỉ khác là hắn có một trái tim khá sắt đá.
Đấy, hai ông già vừa ngồi tám có một xíu mà rộn khắp nhà, cười ầm ầm muốn sập cả nhà cô ra.
- Cô chả hiểu làm sao ba mày với chú H lại có thể hợp nhau như vậy- Cô lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu....
« Trước123456...38Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

XtGem Forum catalog