Old school Swatch Watches
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Tối hôm chủ nhật tuần thứ ba,…
Như vẫn ra ngoài như thường lệ, lần này em đi sớm hơn một chút, tôi chắc chắn rằng lần trước mình đã bị người con gái thông minh sắc sảo ấy phát hiện thì không nên đi theo làm gì. Chẳng biết quỷ dẫn đường hay ma dẫn lối tôi đi vào phòng cách Như, quả thật không còn xa lạ đối với tôi, từ nước hoa của căn phòng đến cách bày trí đồ dùng, hình như quá quen thuộc, không biết có phải tôi đã ngủ đó một lần thì mãi không thể nào quên được. Nhìn sơ qua chuẩn có gì mới mẻ nhưng ở chỗ cây đàn piano có hiệu Yamaha có một điều kì lạ.
- Hình ai thế kia??
Tôi thấy một bức hình chụp của hai người con gái nhưng từ xa nhìn không rõ không biết người trong hình là ai, cái tính tò mò cũng chạy nhanh lại xem ai là người trong ảnh,cầm nó lên, đã nhìn rõ.
- ÔI CÁI ĐỆCH
- Họ quen nhau à???
Tôi hơi bất ngờ trước cái điều đang hiện hữu trước mặt mình, nhìn trên góc tấm hình có dòng chữ…
I LOVE YOU SO MUCH
Chap 56:
Trong bức ảnh là hai người con gái đều xinh đẹp tuyệt trần nhưng người kia có lẻ thua Nhu ở một điểm đó chính là khuôn mặt không bằng nhưng cũng gọi nằm trong tóp những người xinh đẹp của trường. Người ấy nở một nụ cười với chiếc răng khểnh đầy dễ thương, còn Như nở nụ cười tỏa nắng ngày nào, khung cảnh hai người chụp có vẻ không giống nơi tôi đang sinh sống, nhìn lạ lắm.
- Trời không lẻhọ có vấn đề về sinh lấy
Tôi chợt nghĩ đến cái dòng chữ ấy. gái xinh đẹp giỏi giang đã ít rồi lại còn có vấn đề về việc đó thì chắc chắn rằng ông trời không có con mắt rồi, cũng chắc chắn rằng người con gái có lượng người đeo đuổi không khác gì ba người con gái ở lớp tôi. Đang nổi da gà về vấn đề cả hai người họ ở giới tính thứ ba thì…
- Tâm, xuống mẹ bảo này. – Tiếng mẫu thân gọi vọng lên.
Mệnh lệnh đã được ban hành dù đang làm gì cũng phải bỏ ngay để chạy nhanh xuống dưới, tôi đặt bước ảnh đấy ngay chỗ bàn học rồi phóng hết tốc lực của tên lửa xuống dưới nhà xem gấu mẹ có chuyện gì…ôi thôi…thì ra là bắt con gián trong nhà tắm ra giùm…có thế không cũng làm mất hứng ngắm nhìn hai người con gái ấy của thằng con trai quý tử của mình. Gái đẹp đã ít thì mình gặp phải ngắm cho đã để chết không thiếu thốn về gái nhưng người ta càng ngắm càng thấy chán, tôi thì ngược lại càng ngắm thì cái máu ấy nó tỉ lệ thuận theo cứ tăng dần đến bây giờ không hết luôn chứ chẳng đùa. Chạy ra đường thấy gái đẹp là nhìn ngay, bị giao thông nhắc nhở hoài về cái vụ không nhìn đường đi nhìn gái ^_^.
Xong công việc thì Như đã về làm cho tôi không thể nào thực hiện ý đồ đen tối ấy của mình thêm lần nào nữa, chán trường bước lên phòng định ngủ thì…
- Ế Ề Ê, nụ cười răng khểnh, ế ế cái răng khểnh
Tôi chợt nhớ ra cái nụ cười quen thuộc vừa rồi, ôi thôi rồi người con gái ấy không ai khác chính là người ngồi nói chuyện thân mật với ba người con gái xinh đẹp kia ở căn- tin trong cái ngày tôi bị dập hội đồng. Chính xác rồi, lúc nãy không để ý,với lại không suy nghĩ gì nhiều nên không nhận ra, chắc chắn rằng người đó không ai khác đặc biệt là chiếc răng khểnh cùng với ánh mắt long lanh gợi cảm kia.
Muốn phóng nhanh qua phòng của em để xác định lại nhưng không kịp nữa rồi, mọi chuyện đã quá muộn nhưng cái máu tò mò cứ nổi dậy chán gì đâu làm cho đầu óc cứ suy nghĩ về chuyện đấy. Tôi vào phòng ngủ sau một tuần học vất vả…khò…khò…khò
Sáng hôm sau (chủ nhật)…
Bữa nay tôi thức sớm hơn để tập lại võ công của mình sau những ngày bị người ta đánh bầm dập tả tơi. Bắt đầu với những cú đá dũng mãnh của taekwondo, đủ kiểu hết nhưng…
- Bẹt…
Đệch cụ tổ nó sáng sớm còn hơi say ke của giấc ngủ ngon lành ấy quên thay cái quần ra báo hại một đường từ trên xuống lộ hết hàng, cũng mai không có con gái ở đó chứ không là tôi bách nhục xuyên tim rồi chứ mặt mũi đâu mà để lên trên nữa. Đi thay cái quần võ đáy rộng của taekwondo và thực hiện lại những cú đá còn dang dở lúc nãy, phải công nhận lực đá đã yếu hơn rất nhiều, độ nhanh nhẹn của thế di chuyển cũng giảm đi, điều đó rõ ràng cho thấy võ không ôn lại là như thế. Biết rằng bản thân đã ốm yếu rồi nên không quá lạm dụng sức mạnh của cơ bắp nếu không sẽ bất lợi rất nhiều, tôi thực hiện vài cú đấm móc, tạt, của Việt võ đạo xong đến cái phần ngồi thiền để lấy lại nhịp thở bình thường sau đó để tâm tĩnh và phần cuối cùng là kình lực cái mà tôi chú trọng.
Quả là lâu quá không ôn lại có một chút vấn đề, cái đầu cứ suy nghĩ đi đâu không hà, không thể để tâm tĩnh được mất rất nhiều thời gian, hơn 30 phút mới làm được điều đó,tôi đứng dậy ôn lại bài Xà hình quyền, công nhận một điều Ngũ hình quyền đã nằm trong xương tủy máu của tôi rồi không thể nào quên được, đó là những gì người sư phụ dạy Vịnh Xuân bắt học một cách thuần thục nhất. Bài này chủ yếu là sử dụng những ngón tay người trong gia phái gọi là tay xà, một cách linh hoạt đầy thiên biến vạn hóa, bài quyền này cũng chủ yếu để lại khí dùng lực ở thận nên việc điều khí 3 thời cũng rất quan trọng. Kình lực của tôi cũng gặp nhiều vấn đề do không thuần thục cho lắm, lại nhớ đến 10 người kia, nếu có duyên gặp lại chắc chắn sẽ tầm sư học đạo để cái phần kình lực quan trọng nhất được phát triển.
Nồ hôi ra cũng nhiều rồi, tôi phóng nhanh vào phòng tắm rửa sạch sẽ để xuống dưới nhà thưởng thức những món ăn ngon chắc chắn là do hai đầu bếp giỏi nhất nhà nấu. Khỏi cần bước xuống tới bếp từ cầu thang đã ngửi thấy mùi thơm ngây ngất rồi…Phòng nhanhlại bàn ăn thì thấy tất cả đã đầy đủ…
- Cấp này anh Tâm ta toàn để mọi người đợi không nhễ. – Bố bắt đầu trêu tôi.
- Dạ, hihi,đâu có ạ – Tôi xoa đầu.
- Vận khí phát kình rõ là quên rồi kìa – Bố tháo kính xuống nói.
- HẢ? – Tôi hơi bất ngờ
Khỏi phải nói bố tôi cũng nằm trong những cao thủ có võ công cao cường. giống như thằng con trai quý tử cũng được người cha truyền cho mình tất cả những gì biết về võ, có điều bố hơn tôi ở một chỗ là học võ từ khi còn rất rất bé đến bây giờ. Có thể nói một công an cơ động thì võ thuật đến cỡ nào chẳng cần xét đến người đó còn có học ở ngoài không. Nên nhớ một điều võ thuật của cảnh sát cơ động, công an thuộc ngành an ninh thì toàn là tinh hoa của những môn võ khác.
Quả thật tôi đã biết bị bố phát hiện ở đâu, phần tóc có vẻ hơi đứng lên, đầu những ngón tay hơi run run giống người bệnh tim do lúc nãy trong phần vận khí, tất nhiên khi khí không thành thì ắt rằng kình cũng không xuống theo, đó là luật bất thành văn. Tôi bất đầu thông suốt.
- Ngồi xuống ăn đi, tý kêu anh hai dạy lại cho.
- Dạ
Ngồi xuống bàn ăn cứ nghĩ mình đang ở nhà hàng toàn là món ăn ngon không hà, hai người nữ nhi ấy quả thật nấu ăn không thua kém gì những đầu bếp. Tôi ăn lấy ăn để cho thỏa mãn cái bụng tham lam của mình, cũng phải nói một điều em đang trêu ba anh em nhà này hay sao ấy, bữa nay 4 món ăn sáng thì đã có 2 món có ớt rồi, vãi lọ gì đâu, toàn món thơm ngon nên đành phải cắn răng mà nhìn mấy người họ ăn. Đang giữa bữa ăn…
- Bác ơi, nhà mình hình như có chuột hay sao ấy? – Như ngừng ăn nhìn mẹ nói.
- Sao thế con? – Mẫu thân luôn nhẹ nhàng với người con gái ấy.
- Dạ, cái bức hình chiều qua con để chỗ cái đàn piano, lúc tối về đã thấy nằm ở bàn học. – Như vừa nói khuôn mặt đã có nét mặt vui vẻ.
- Hực…hực… – Tôi sặc cơm lên tới mũi.
- Hực…hực…
- Sao thế cậu- Em quay sang nhìn
- À…hực…không gì…sặc thôi – Tôi cảm thấy nhột gì đâu.
- Để bác kêu thằng Tâm vào phòng kiếm đập cho – Bố tôi vẫn chưa hiểu ra vấn đề...
« Trước1...9091929394...182Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ