↓↓ Đọc Truyện Cấp 3... Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Mấy năm con không thăm ngoại buồn không ngoại – tôi đổi chủ đề
- Mày về có gì mà vui, lần nào về cũng đi phá xóm làng, lội mương lội ruộng rồi về ngoại lại phải giặt, mệt.. mệt lắm – Ngoại vuốt tóc tôi nhẹ nhàng nói
- Hề hề…
Có bà có cháu, khung cảnh lãng mạn, trời yên, gió mát rất thích hợp cho việc…ngủ, đang tính xin đùi ngoại ngủ 1 giác thì
- A thằng cu tý về thăm ngoại hả?? – Tôi giật mình, tức mình quay ra xem thằng nào phá đám khung cảnh lãng mạn này
Á đù, hóa ra là chú Tuấn, trước nhà chú này nghèo nắm cơm chả có ăn, quần áo chả có mặc có mỗi cái khố mặc quanh năm ngày tháng đã thế lại còn làm 2 nháy ra 2 đứa con 1 zai – 1 gái cho nên tình hình ngày càng trầm trọng khi mua hè năm ấy mất mùa, cả nhà càng không có gì ăn, đang trên bờ vực của sự chết đói thì ngoại tôi xuất hiện cùng với đôi cánh trắng như omô cho gạo cho thức ăn, thế là cả nhà chú thoát khỏi sự diệt vong, thế là chú coi ngoại tôi như mẹ, thế là chú ấy toàn sang ăn bám nhà ngoại…Ngoại đã đuổi hết các con lên thành phố làm ăn để ăn, để các con không phải cơ cực như ngoại, sáng nắng chiều mưa, đêm mây mưa cày ruộng nhưng chú Tuấn ếu phải con ngoại nên ngoại không đuổi được chú lên thành phố và lại thế là chú ấy cắm cọc ở đây làm ruộng tiện thể chăm sóc ngoại luôn
- Chú Tuấn sang chơi ạ – Tôi ngồi phắt dậy
- Cu này, lơn rồi vẫn nằm đùi ngoại, lỡ ngoại gãy gió thì sao – Chú nháy mắt trêu
- Hihi – Tiếng con gái khúc khích từ đâu vọng lên :ss
- Thôi thằng cu ra chơi với 2 đứa đi, để chú hỏi thăm bà tý – chú tuấn dừa 2 đứa con cho tôi
Nói ra thì hơi dài dòng mà không nói thì chuyện nó ngắn…và chuyện nó nà thế này. Trước tôi cũng chưa quen 2 đứa này vì nhà tụi nó ở xóm khác, chả là về quê món tôi thích nhất là thả diều bờ đê, trong một buổi chiều yên ả như bao chiều, chiếc diều của tôi tung bay trong gió
- Qoác.. qoác… – Chiếc diều thét lên rồi bổ nhào khi vướng vào 1 chiếc diều khác
Vừa buồn vừa túc thằng chọi con nào phá diều tôi, tôi liền cầm đầu lũ trẻ trâu bò (chăn trâu chăn bò, not trẻ trâu) lên xem mẹt đám nào phá diều của tôi, thì 2 a e nhà nó ở trong đó, chả nói chả rằng 2 bên xông luôn vào nhau hỗn chiến, võ vẽ thì làm gì thằng nào có, cứ lao vào đấm đá loạn xì ngầu, tôi thì hồi bé được cái cũng nhỏ con nên luồn lách cũng khéo cứ thằng nào phi tới là tôi lủi về sau mấy đứa trẻ trong xóm cho tụi nó phi lên trước rồi tôi phi lên sau ăn hôi, thấy cõ lỗi cơ mà vì chiến thắng nên chả màng. Trẻ con đánh nhau thì hài lắm đã đau lại còn có mùi
- Chết mày nè
- Làm hỏng diều của tao nè
- Mày chết với ông
Đánh nhau chửi nhau đã đời rồi còn có ông mãnh bốc phân trâu phân bò lên ném
- Thối quaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa’ – Tôi thét lên khi nhận 1 mảng phân trên đầu
- Thằng chó kia – Tôi chỉ mặt nó thét lên (à quên giới thiệu thằng anh tên Tú, nhỏ em tên thủy)
Chả nói chả rằng cũng với bãi phân trâu trên người tôi lao thẳng đến thằng nhãi định bụng sẽ cho nó 1 cái vô ảnh cước thẳng mồm
- Á.. hu huhu -
Chả phải dân nhà võ, nhằm chính mõm thằng kia đhs lại đá thẳng vào nhỏ em đứng cạnh nó, con bé khóc ré lên làm tất cả trẻ bò khựng lại chạy hết, phần là sợ bố mẹ nó ra phần là vì gái khóc thì nó khóc dai lắm nên chả đứa nào thèm dây, chỉ còn mỗi tôi, 2 nhỏ hàng xóm và thằng anh con bé…
- Giờ làm gì đây – Tôi quay qua hỏi thằng anh nó
- Nó khóc dai lắm mày ơi, tao chịu – Nó lắc lắc cái tay ra điều : bố chịu :
Dỗ kiểu gì nhỏ cũng không nín cơ mà dắt gái đi theo chả bao giờ thừa, tôi với thằng anh nó chịu thì là lúc 2 nhỏ hàng xóm ra tay
- Ăn kẹo nè
- Để chị đánh 2 anh đó nhé
- Blah..blah..nói xấ..bl ô bl ô
Nhỏ nín cũng là lúc tôi và thằng kia ôm trầm lấy nhau vừa khóc vừa cười : khóc là vì nỗi tủi nhục khi 2 thằng zai mà không thể làm gì 1 đứa bé, cười là vì : 2 mĩ nhân đã cứu 2 anh hùng…
- Bộp…bộp…Ê thằng cu mày nghĩ gì mà đần ra vậy – Nó vỗ vai tôi
- À không có gì…mà dạo này khỏe không, mấy năm không về nhớ tụi mày quá
- Khỏe chứ sao, mày nhìn tao thế này chê yếu à, có cái con này nó rúc nhà suốt thấy ẻo ẻo à – Nó nói chỉ qua nhỏ e
- Hĩ…À Thủy dạo này khỏe không lớp mấy rồi nhìn lớn ghê nhỉ – Sít thì buột mồm gọi tên cúng cơm của nhỏ, chả là trước bồng bột cứ suốt ngày : hĩm ơi…hĩm à.. giờ thành người nhớn rồi gọi vậy xấu hổ chít
- Hihi, a Đ gọi e như nào cũng được hết á – Nhỏ tười cười, vẫn kiểu ruyên ráng khi xưa
- Ờ thì bé hĩm dạo này học hành sao nè ha ha ha – Nhỏ này vẫn dễ thương như xưa
- Hihi, e được hs giỏi còn anh Tú..
- Tao trung bình…
- Hô hô hô, sao mày ngu quá trời mày, như tao ý khá nè con – tôi vỗ đầu nó đồm độp
- Dẹp, dẹp đi.. học hành để sau…dạo này mày sao rồi khỏe không, người yêu người iếc gì chưa
- Haizz, tao thì khỏe nỗi gì, mình còn chưa lo xong lấy đâu người yêu –tôi dấu nhém vụ nhỏ Ly để a e khỏi lo
- Thôi về quê, làm em rể tao là xong, thấy không em tao đẹp tuyệt vời – Nó nháy mắt, đủn đủn nhỏ T về phía tôi
- Ấy ấy…được thế thì còn gì bằng.. xin đại huynh nhận của tiểu đệ một lạy gọi là cái lễ – Tôi chắp tay cung kính nói
- Thôi nha, e không đùa đâu… – Nhỏ đỏ bừng mặt rồi chạy biến
- Mà bọn kia đâu, mai tập hợp đi chơi cái nhể – tôi hối nó rồi chỉ qua mấy nhà bên
- Hôm nay tụi nó phải lên trường nên chả chơi bời gì sất, để mai qua tập hợp a e đi chơi
- Ê, thế tao dẫn bạn đi cùng được không, có nhỏ bạn cùng quê muốn dẫn đi chơi cùng hề hề
- Thằng ranh thế mà bảo không có người yêu, dẫn về quê ra mắt ngoại bảy hả
Lâu không gặp mà anh e nhà này có vẻ lớn hơn trước rất nhiều, thằng Tú thì vẫn thấp như trước nhưng được cái nó có vẻ đô lên, nước da ngăm đen đậm chất nông dân, con nhỏ Thủy thì xinh hơn trước nhiều, chắc chú Tuấn (nhà ếu gì toàn T :|) ý thức được gái nhớn là phải biết làm đỏm nên rốt nhỏ ở nhà suốt, thành ra gái quê mà da trắng bóc, môi đỏ má hồng , đang nói chuyện say sưa thì nhỏ T chạy lại trên tay cầm đĩa gì đó
- Tưởng 1 đi không về rồi chữ hĩm – Tôi buông lời trêu ghẹo
- A Đ này, mang sấu cho 2 ăn nè
1 đĩa độ chục quả sấu, cùng với đĩa muối ớt..tuyệt vời.. từng quả sấu xanh mọng, được gọt vỏ cẩn thận, cắn từng miếng sấu làm tôi tê luôn vị giác, vị chua khắm lặm sộc thẳng lên não, não lại truyền lệnh xuống lùa nước miếng ra từng chập từng chập từng chầm chập…
***
Ò..ó…o…o…ù…ú…u..u…qoạc…qoạc..qoác…qoác – Tiếng báo thức quen thuộc gào lên trong màn đêm phá tan giấc ngủ của ông chủ nó
- im đi mày zzz – Tôi uể oải với tay lên đầu giường
- Bộp…bộp – Tôi mò mẫm cái kệ đầu giường với âm mưu dập tắt cái đồng hồ báo thức
Oạch…tôi bừng tỉnh khi cổ đã cắm thẳng xuống đất??? Ngớ người mới biết là mình đang ngủ ở quê, đang ngủ ở cái chõng bé tẹo vừa 1 người nằm chứ không còn cái giường dài thiệt dài cùng với 1 cái tủ bé thiệt bé cạnh giường nhằm mục đích để cái đồng hồ phá hoại giấc ngủ mà mẹ tôi đã bày mưu tính kế sắp đặt
- Thằng cu tý của ngoại dậy rồi đấy à, mà giường không nằm sao xuống đất vậy, tranh chỗ nằm con mực, tý về nó cắn cho giờ…hahahaha.. –cùng với hàm răng chắc khỏe nhưng móm gần hết, ngoại cười 1 cách xả láng
- Ngoại này, con tìm cái dép mà – Đối với một trang anh hùng hào kiệt như tôi cái này quả là một sự nhục nhã quá lớn nên để giữ hình ảnh tôi quyết định sử dụng : trảm phong binh pháp và nói lái thần công...