↓↓ Đọc Truyện Cấp 3... Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Cu tí dạo này lớn ghê
- Cu dạo này lớn quá mầy
- Cu
- Cu
- Cu
- Cu bờ la bờ lô bờ li…
Sợ hãi, hoảng loạn chạy ra phía bờ sông vắng người, để tránh những câu hỏi về cu hay đại loại về cái giống thuộc họ cu, chọn 1 gốc cây to cạnh bờ sông tôi thất thần ngồi xụp xuống thở dốc như sắp hết hơi…Ngồi một mình hết chuyện để nghĩ, não tự động tua về người con gái đầu tiên của tôi: Ly…lại cái cảm giác tức ngực, cổ họng nghẹn đắng…Khó chịu thật, chia tay rồi sao cứ nghĩ về nhỏ thế nhỉ, cơ mà nói vậy tôi cũng chưa nhỏ giọt nước mắt nào cả, sao bị người yêu phản bội mà tôi không khóc nổi nhỉ, mấy thằng bạn toàn kêu: khóc đi cho thanh thản mầy ơi..nhưng tôi chả khóc nổi, dường như nó nghẹ ứ ở đâu đó chờ một cái gì đó mới làm nó chảy ra .Khổ quá…ra đi…mãi mà không ra nổi..muốn ra mà không thể ra nên chỉ còn cảm giác tưng tức khó chịu..
- Mình về quê, nên không đi chơi với lớp được đâu, khi khác ha – tiếng 1 đứa con gái rất quen ngay gần đây lại kéo tôi về thực tại khi đang mơ mộng lung tung
Tiếng nói có vẻ phát ra phía bên kia của cái cây to chà bá này, tính tò mò dâng cao, tôi mặt dày mò mỗm sang quyết định phải nhìn mặt chủ nhân của giọng nói này
- Chà quen quá là quen – tôi lẩm bẩm hơi to
- Ai đấy – nhỏ gái đội cái nón to đoàng quay ngoắt về phía tôi
- Ớ, sao lại… – tôi cứng họng
- Đ hở – nhỏ kia hỏi như muốn xác thực
- Chứ ai đây nữa, sao B lại… – tôi ấp úng mắt mở chừng chừng nhìn nhân ảnh trước mặt như sợ chớp mắt cái là mất tiêu
- Sao lại… – nhỏ ngập ngừng
Và trong 1 hoàn cảnh tình cờ tôi đã hỏi 1 câu mà 1 phần bất ngờ mà 9 phần ngu ngơ
- Bộ B đi theo Đ về quê hả – tôi nghệt mặt
- Ặc, đây là quê B mà, đi theo Đ chi zậy, ngố ghê hihih – nhỏ che miệng cười khúc khích
- À…ừm…lộn..sao B ở đây vậy, đừng bảo quê B ở đây nha – tôi nhảy bổ vào bên cạnh nhỏ
- Chứ gì, bộ Đ nghĩ B theo Đ hở… – nhỏ càng cười tợn hơn nữa
- Quê rồi nha, đã kêu lộn rồi
- Rồi..hì hì
- Mà nhà ngoại B ở đâu thế, Đ về đây nhiều lần mà không thấy – tôi hơi ngạc nhiên
- B về quê nhưng ít đi chơi nên sao Đ biết đc, nhà B ở bên kia sông kìa – nhỏ chỉ căn nhà cao cao ở sau mấy rặng cây xoan
- Ờ hay ha, ở cùng quê mới ghê
- Ừa…hì
Bỗng dưng hết chuyện nói vì đang dính cái phốt buồn nên cái thằng Đ lắm mồm lẻo mép ngày nào giờ đây lại không thể mở đầu câu chuyện mà trầu cau cũng chả có nên thôi tôi lại đần mặt ngắm nhìn dòng sông quê hương
- Đ nè – nhỏ giựt giựt áo tôi
- Sao hở B – tôi quay qua
- Dạo này B thấy Đ buồn vậy, bộ chuyện kia…– nhỏ ngập ngừng
- Ừm không sao đâu mà, Đ quên hết rùi hì hì – tôi cố kéo 2 khóe miệng để tạo ra nụ cười nhân tạo
- Xạo chưa kìa, cười mà mồm méo xệch, thấy ghê
- …
- Đ phải vui lên đi chứ, còn nhiều bạn bè mà, buồn chi nữa, Đ đâu có sai gì đâu ha – nhỏ an ủi cơ mà hơi phản tác dụng
- Ừm, đúng Đ đâu làm gì đâu, nhỏ là người bắt đầu nên kết thúc là đúng thôi nhỉ, Đ đâu có làm gì quá đáng, đâu có làm gì quá đáng đâu có..đâu có – tôi phản ứng hơi thái quá, mắt có vẻ rưng rưng nhưng khóc trước gái xấu hổ lắm nên gồng mình nín lại
- Đ…
- Đ đâu có… – tôi vẫn hết sức kìm nén
- Không sao đâu, cứ khóc đại đi, có ai ở đây đâu mà ngại – nhỏ chọc quê tôi
- Hu hu..hiihi – khóc vì bao tủi nhục, khóc vì bao kỷ niệm đẹp ngày nào giờ đây chả còn gì…cười vì tôi kết bạn được với 1 cô nhóc hiền lành dễ thương, cười vì những lời an ủi vụng về nhưng đầy tinh tế
Ở bờ sông năm ấy 1 thằng con trai ngồi khóc, 1 người con gái cạnh bên…
Khóc lóc chán chê một hồi rồi tôi cũng nín . Không khí có vẻ ngột ngạt và gượng gạo khi đáng ra nhỏ Băng là người khóc lóc kêu gào thảm thiết và tôi sẽ là hoàng tử đến bên nàng, nhẹ nhàng và ân cần đặt đầu nàng vào vai tôi, thủ thỉ những lời tâm tình, ong bướng, quyến rũ, dụ dỗ và..
- Nín chưa cô nương – Đang thẩm du tư tưởng tôi giật thót khi nghe tiếng nói thánh thót bên tai
- Ơ.. hả…
- Ậm ờ gì, nước mắt nước mũi tèm lem ghê chưa…hihi – Nhỏ mỉm cười, nhẹ nhàng lấy chiếc khăn màu tím lên lau mẹt tôi like a mother
- ợ, khăn gì mà hôi quá zậy. ka ka – Tôi chọc quê nhỏ cho đỡ ngượng
- Hông có đâu, khăn thơm lừng nè, khăn vừa đẹp vừa thơm.. – tức thời nhỏ cầm chiếc khăn màu tím bịt mõm tôi ra chừng chiếc khăn thơm lắm
- ấy, chết người – Nhìn nhỏ với ánh mắt sợ hãi tôi thét lên giữa không gian lợn rống
- Cho Đ chết lun hihi – Nhỏ giật tay ra cười rũ rượi
- Uầy… – mặt tôi buồn xo
- Thôi nào, bình thường thích màu tím lắm mờ, hum nay lại chê hở.. hở.. tím nè…tím nè hi hi – mắt hấp háy cười, nhỏ dứ dứ chiếc khăn trước mặt tôi
- Này thì… – rình lúc nhỏ sơ ý, tôi quay ngoắt ra giật phắt chiếc khăn
- Còn lâu mới trả nhé, cho chừa cái tội trêu trẫm – tôi nhét vào túi quần rồi trịnh trọng nói
- ừa, tặng Đ đó – Không khí đang vui vẻ tự dưng nhỏ đóng cái mặt nghiêm túc
- Ờ.. ừm – Tôi lúng túng đỏ bừng mặt
- Sao thế? vẫn còn buồn hở – Thấy tôi lúng búng quay đi chỗ khác, nhỏ lại tưởng tôi tơ tưởng về người iu cũ
- Bậy…buồn gì đâu – Nghe nhỏ gặng hỏi tôi càng ngượng càng ấp úng trả nhời
- lại chối nữa à, nhìn mặt Đ thôn ra kìa – Nhỏ cố gặng hỏi tay cứ kéo kéo áo tôi
- Đâu có, buồn đâu mà buồn, buồn ị nè
- Không, nhìn Đ buồn ra mặt kìa, quay ra đây coi – Nhỏ cầm vai tôi lắc mạnh
- Đã bảo không buồn gì mà
- Ờ, thế thì buồn được chưa – tôi đành chịu thua bà nội này
- Haizz, buồn chi nhìu zợ, vui lên cức của B mà hihiih – Nó đập vai tôi cười cành cạch
- …
- Sao tự dưng im re zậy cức hihihi – tay quệt nước mắt nhó liến thoắng nói
- Cức nào của B zậy.. hử hử… – Nhân cơ hội tôi lấy thế chủ động
- Ờ.. thì.. cức lớp phó của lớp B.. ờ ừm – Tưởng chọc nhỏ được tý ai dè thành công quá mong đợi
- Í muộn rồi Đ về ha, không nội mong, sáng mai B cứ nằm nhà Đ qua gọi đi phá làng ha – Tôi nói rồi dóng thẳng đi luôn cho cô náng đỡ ngại
Vùng quê vẫn thế, vẫn thanh bình yên ả khác xa thành phố tấp nập xe cộ, khói bụi um tùm và chả bao giờ có cái gọi là : không khí trong lành – nghĩ bụng thế tôi liền phồng mang trợn má hít lấy hít đẻ cái không khí miền quê, cái không khí gọi là trong lành này mà không biết mình đã hít vào bao nhiêu là vi khuẩn bao nhiêu là mùi phân trâu phân bò trên rìa đường . Hít đã đời cái không khí được coi là trong lành đấy tôi dỏng bước về nhà với tâm tư thoải mái chả còn Li vs cốc hay yêu vs đương gì nữa . Về nhà thì đang thấy ngoại lui cui nhóm bếp, mà ở quê có cái bếp kỳ thật, chỉ là 1 cái vòng sắt có 3 cái chân + vài 3 cọng rơm là thành chiếc bếp, thấy ngoại đã già mà phải phùng mang trợn mỏ để thỏi lửa cho cái bếp mà tôi thương ngoại quá nên tôi nhảy vào thổi phụ ngoại luôn, 2 bà con vừa thổi vừa nói chuyện, ôi cái cảm giác phê này từ lâu nay mới gặp lại
Bừa cơm tối thì cũng chẳng có gì thịnh soạn, thịt kho trứng, canh rau muống vắt chanh, 3 củ khoai luộc với cái niêu cơm bé xíu cơ mà ăn vừa ngon vừa vui lắm 2 bà con vừa ăn vừa chém gió, chém từ chuyện ông obama là người da trắng đến mai cồ dắc sơn chắc chắn là người da đen (mặc dù ông đi lột da). Ngon miệng quá là ngon miệng, tôi cứ phải gọi là ăn đến lú mề.
Sau bữa cơm, ngoại chạy vô nhà bê cái sạp ra kê giữa sân rồi như mấy năm trước tôi tự động leo lên nằm đùi ngoại, để ngoại quật và nghe kể chuyện
- Ngoại ở một mình không buồn hở, mà sao dạo này ngoại gầy quá zậy
- Cóông mày ở cùng sao ngoại buồn được, khi ông mày chưa mất ngoại phải nấu cơm cho 2 người, ngoại phải làm nhiều việc hơn, chăm sóc vườn thì 2 người cùng phải làm giờ ông mày mất ngoại khỏe re – Ngoại phe phẩy cái quạt nói nhưng tôi nom ngoại buồn lắm...