↓↓ Đọc Truyện Hàng Xóm Bá Đạo Full Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Cái bộ dạng chết đói năm bốn lăm ấy có lẽ chỉ có những thành viên trong lớp này biết. Còn ở ngoài thì đúng một hình tượng ga lăng, hòa nhã như thiên sứ.
Nghe thư nói vậy, Duy lại càng cười đến là hòa nhã, trong khi đó hai tay ôm cổ nó siết càng ngày càng chặt:
- Mình là bạn bè mà nhỉ ~
- Nghẹn…nghẹn …- Thư túm lấy cánh tay Duy tính kéo ra mà không cách nào kéo được, nó tím tái mặt mũi –…không…không có thiệt mà! Bỏ…bỏ tay…
Bạn bè cái con khỉ!
Đang lúc nghẹn sắp chết thì nghe thấy giọng lạnh lùng vang lên phía sau:
- Hay thật! Ôm vai bá cổ ngay trước cửa lớp.
Duy buông lỏng cánh tay đang kẹp cổ Thư ra, ngoái lại phía sau theo hướng phát ra giọng nói. Chỉ thấy Phong đang đứng ở trước cửa chính, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Duy.
Thư được giải thoát mừng như điên hít ngụm khí lớn.
Cậu ta thấy vậy lại cười đến là thân thiện:
- Hề lú! Hot boy trường ta đang tính là vô góp vui sao?
Phong chậm rãi xượt qua cả hai rồi bước vào trong. Gã bỏ cặp sách ra đặt lên bàn rồi mới liếc xéo về phía Duy:
- Tui đâu rảnh như ông… thằng ái .
Nụ cười trên môi Duy có dấu hiệu cứng lại. Cậu ta có vẻ như đang kiềm chế bản thân.
Trong lớp ai cũng biết hai cái tên này cứ như nước với lửa, như mèo với chuột không ai chịu nhường nhịn ai cái gì. Chỉ hận không tìm được cơ hội đào hố chôn nhau. Điển hình là cái vụ thi điền kinh môn Maratong hè vừa rồi, cả hai không biết khiêu khích nhau cái gì mà khi trọng tài vừa thổi còi ra lệnh xuất phát, tiếng còi còn chưa dứt vận động viên đã bay đâu mất tiêu. Hai người này dùng cái tốc độ ánh sáng mà thi nhau băng băng chạy, vứt phăng một góc cái thể lệ cuộc thi Ma- ra- tong. Kết quả thì không cần nói ai cũng biết. Cả hai cùng đều song song về đích và song song chễm chệ ở vị trí quán quân…từ dưới lên.
Lớp Thư đã thua bết bát. Nhưng nói gì thì nói, bữa đấy cả trường đã được chứng kiến một màn solo kinh điển, người tám lạng kẻ nửa cân. Và cũng từ đó, trong trường bắt đầu rộ lên phong trào chia bè kết phái. Một phái “Hoàng tử Gió”, phái kia “Thiên thần Duy”. Phái nào cũng ẩn chứa những quả bom nổ chậm đầy mùi nguy hiểm và bấn loạn.
Nhân lúc siêu nhân Gió và siêu nhân Angel đang bắn tùm lum tia lửa điện, Thư len lén luồn lách tính chuồn về chỗ một cách an toàn nhất, nào ngờ hơi nhích người đã bị Duy tóm trở lại ngay lập tức. Cậu ta tiếp tục dùng khuỷu tay kẹp cổ nó, nở nụ cười ‘bác ái’ mà uy hiếp:
- Một bữa sáng, hai cơm trưa, cậu nộp cái nào? Nên nhớ mình là bạn bè nhá!
- Khạc khạc…khụ khụ – Nó khó khăn nắm chặt lấy cổ tay Duy, không ngừng cấu véo – Bạn…con khỉ!! Bỏ, bỏ tay ra!
Duy vẫn cười hiền lành mà ánh mắt gian tà ghì chặt cổ của nó không chịu buông.
Lại lần nữa đang sắp chết đến nơi thì cánh tay Duy bị một bàn tay khác nắm chặt, hất mạnh ra.
Phong tức giận cầm tay Thư, giựt phắt nó ngã về phía gã làm nó vừa thở được tí thì mũi đập ngay vào bả vai Phong.
Nó đau điếng xoa xoa cái mũi đáng thương của mình.
Thật là điên chết mất! Nó phải tội gì mà bị đưa ra làm khiên chắn giữa cuộc chiến nảy lửa này kia chứ?!
Phong trợn mắt nhướng mày thách thức Duy:
- Ông thiếu dây thần kinh nào à ông cố? Thích làm trò chơi trội ở đây à?
Cậu ta cũng không kém cạnh đáp lại:
- Ừ đấy! Ngon nhào vô!
Rồi tất nhiên là hai bên bừng bừng lửa giận cùng khí thế chiến đấu.
Rầm!
Đang đến đoạn cao trào gay cấn như súng đã lên nòng chỉ chờ dịp nhắm đầu nhau mà bắn thì một tiếng động lớn vang lên như tiếng đập mạnh lên bàn.
Một cô gái toàn thân phô diễn một màu đen kinh dị, đến cái móng tay móng chân cũng đen xì một cách bôi bác, mái tóc búi cao trông ra dáng chị lớn đầu đàn.
Khoảnh khắc Thư thấy cô gái kia thì trong lòng mừng rỡ như vớ được của.
Binladen đến! Cứu tinh đến rồi!
Binladen ở đây chính là Bùi Thu Minh – đứa con gái thứ hai tồn tại trong cái lớp chuyên ban A này và cũng là chị hai của cả cái đám nêu trên. Sở dĩ được gọi là Binladen là vì Thu Minh xuất hiện ở đâu thì người ta đều nhìn thấy màu đen trước xong mới nhìn thấy nhỏ. Cứ mỗi thứ năm và thứ bảy – những ngày trường không bắt mặc đồng phục – nhỏ liền không ngại tận dụng mà cố gắng phơi ra cái thú vui màu sắc biến thái đó. Cái yếu tố tiếp theo để mà khiến người ta đặt biệt danh này cho nhỏ là vì vẻ mặt nhỏ lúc nào cũng hằm hằm như cả thế giới này nợ tiền mình vậy. Bản tính nhỏ sống nội tâm, tính toán trong nội tâm, biểu hiện cảm xúc cũng trong nội tâm và cuối cùng là nham hiểm từ sâu trong nội tâm.
Trong lớp này, chỉ có mỗi Thu Minh là ngăn chặn được đại chiến thế giới của Phong và Duy.
Thư dùng ánh mắt cầu cứu rưng rưng nhìn Thu Minh, cô nàng lại hếch hếch mặt về phía đám đông phía dưới ý bảo nó nhìn xuống mà coi. Nó nghe lời quan sát tình hình xung quanh.
Nhìn xong rồi, nó dấy lên trong lòng cảm giác muốn giết người.
Thật đúng là một đám đông lạo nhạo y như trong lời đồn!
Tự nhiên thắc mắc không hiểu sao cái đám loai choai kia làm gì mà yên ắng thế, hóa ra thi nhau cầm điện thoại quay phim, chụp ảnh!
Sau khi nhìn cái khung cảnh chẳng biết dùng từ gì để diễn tả này thì Thư không khỏi cảm khái vì mức độ biết chất của nó. Mấy tên con trai thì lũ lũ lượt lượt đè đầu cưỡi cổ lên nhau để mà tranh thủ chớp cơ hội giai đoạn nào “cảnh đẹp ý vui” thì một nháy để cho ra những tấm hình chất lượng cao. May mà nhờ cú giậm chân vừa rồi mới làm cả đám đình chỉ hoạt động.
Còn về phần hình đẹp để làm gì ư? Tất nhiên là gửi cho fan của siêu nhân Gió và siêu nhân Angel để họ tung lên trang web hay fanpage tin tức trên face do cái đám học sinh ham hố trong trường thành lập rồi! Thư thấy gì chứ trò vui thì đâu đâu cũng có mặt thành viên của lớp 11B3 – tập thể luôn dẫn đầu trường – tập thể của những phần tử quái thai chuyên gia ngầm phụ trách mấy khoản gọi là“thổi phồng sự việc”, “xé bé ra to”.
Thư nghệt mặt nhìn về phía Thu Minh, nhỏ lại nhướng mày hướng phía dưới lớp:
- Các ông thích ảnh nude không? Tui thấy nude là một đỉnh cao của nghệ thuật nhiếp ảnh ấy chứ nhỉ?! Vừa là hài hòa với thiên nhiên lại vừa tôn vinh vẻ đẹp mang màu sắc nguyên thuỷ của con người. Hơn nữa, …- Nhỏ bấm ngón tay crắc crắc liên tiếp, nhếch một bên miệng nở nụ cười kinh dị làm đám con trai toàn người đã cứng đờ nay còn thêm lạnh sống lưng: – …nude theo bầy đàn là một phong cách chung sống mang tính cộng đồng và hòa nhập.
Ý kiến này quả tuyệt vời phải không!?
Trên trán Thư bởi vì một câu nói này mà lấm tấm đổ mồ hôi hột. Nó không tưởng tượng nổi, nếu như bốn mươi lăm trên tổng số bốn bảy nam sinh trong lớp mà nude thì không biết danh tiếng của những gương mặt ưu tú toàn trường thành ra dạng gì nữa!
Mấy tên kia nghe vậy liền cấp tốc chùn lẹ, có gì giấu được thì giấu và tên nào về chỗ tên ấy không dám ho he gì thêm. Cả bọn chẳng ai thèm sợ Thu Minh…mới là lạ!
Minh học giỏi không hơn ai, về mặt võ vẽ tuy chẳng phải kì cựu gì, thậm chí còn thua cả nó, nhưng độ thâm thúy thì đỉnh của đỉnh của đỉnh. Người ta đánh, nhỏ sẽ không đánh lại mà tìm cơ hội nào thích hợp mà thọc gậy bánh xe, hoặc len lén chơi khăm. Da mặt nhỏ so với tường Vạn Lý Trường Thành còn dày hơnchút đỉnh nên không sợ bị nói xấu và khích đểu.
Thu Minh sau khi một tay ra mặt ổn định lại lớp thì thẳng thừng bước về phía Duy, Phong và Thư. Nhỏ thoáng nhìn tới nó và Phong rồi lại phía Duy, lạnh giọng hỏi:
- Hai ông đang làm cái khỉ gì vậy? Mới sớm tinh mơ đã đi tranh gái rồi?
Duy hơi cau mày lại:
- Liên quan gì tới bà chứ!?
Lời vừa dứt, chưa đầy một giây sau, nguyên cái cẳng dài phi vút đến, nhắm giữa trán cậu ta mà đá....