NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Dường Như Em Đã Yêu Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Hạ, cái tên hình như cũng giống với tính cách. Hạ sôi nổi, thẳng thắn và rất “ngông”, Hạ sẽ làm mọi việc chỉ vì cái lí do duy nhất là vì Hạ thích. Hạ có tính cách mạnh mẽ. Bố mẹ Hạ chia tay từ khi Hạ còn rất nhỏ, Hạ lớn lên một mình. Trái tim chai sạn những nỗi đau.
Hạ đôi lúc vẫn trì trích cô về không dám viết tiếp, vì không dám thực hiện ước mơ chỉ vì người khác. Hạ khác San, Hạ sống cho chính Hạ, còn San, ước mơ của San không thể là của riêng San. Và đối với San còn rất nhiều những lí do khác nữa…
- Nếu tao là mày, tao sẽ sống cho riêng mình và tiếp tục thực hiện ước mơ ấy chứ không đâm đầu vào những thứ mà mày chẳng biết, chẳng đam mê.
Thỉnh thoảng Hạ vẫn dùng những lời lẽ như thế để nói với San. San chỉ cười cho qua chuyện bởi tất cả cũng qua. Cô còn nhớ, 3 năm về trước, San cầm trên tay hai giấy báo nhập học của hai trường đại học. Hai ngành học chẳng có tý liên quan gì tới nhau mà cô sẽ chỉ được chọn một trong hai. Một đó là ước mơ của cô, một nhà văn, còn một là ước mơ của bố cô, cô sẽ trở thành nhà kinh doanh hoặc ít ra cũng làm văn phòng với số lương cố định công việc cố định…Cô chọn ước mơ của bố và đó là điều mà mãi đến cho tận bây giờ Hạ vẫn thêm vào trong mỗi câu chuyện như một sự tiếc nuối cho San hay đúng hơn là đang cố gắng để làm gì đó…
Hạ yêu một người gần 4 năm, rồi chia tay không tiếc nuối. San chỉ nhìn thấy nụ cười của bạn cô trong nỗi đau. Tình yêu không đủ lớn để cho người ấy có thể nắm chặt tay Hạ. Hạ để mối tình ấy qua đi, như một sự cao thượng và đầy kiêu hãnh…
- Mày à, tao thích một người. San thỏ thẻ với Hạ.
Hạ với cái kiểu ngạc nhiên nhìn San chăm chú, Hạ biết là cho đến tận bây giờ San còn chưa yêu ai, thậm chí đôi lúc Hạ còn trêu chọc San còn chưa có nổi một mảnh tình vắt vai.
San kể cho Hạ về Lâm với sự quan tâm và niềm vui trong từng câu nói. Cả việc Lâm đã là người xuất hiện như thế nào, hôm sinh nhật San, rồi từng cử chỉ của Lâm rồi con ốc vân xanh và câu lạc bộ với những người khá lập dị cùng với những cuốn sách ngả màu.
- Có vẻ như mày đang cố gắng để “thích hợp”, nhưng tốt nhất mày nên là mày thì đúng hơn.
- Ý mày là sao chứ, yêu một người có đúng là làm tất cả mọi thứ để người ấy hạnh phúc không?
- Điều đó không sai nhưng không hoàn toàn đúng…mà thôi, nếu thích, mày cứ thích anh ta đi, tùy mày. Tao cũng tò mò muốn biết anh ta như thế nào.
“Nhưng mày biết không, anh ấy. bên cạnh anh ấy còn có một người khác…” San thở dài và nghĩ về Mai Chi.
“Nghĩ làm gì nhiều chứ, cuộc sống, đôi khi, mày sẽ chẳng hề khẳng định được điều gì, cho đến phút cuối cùng.”. Hạ buông một câu có vẻ như chẳng mấy ăn nhập.
Nắng cuối chiều màu đỏ rực,những đám mây tụ thành từng vầng màu trông lạ mắt…
Hạ và San trầm ngâm nghe bản nhạc không lời bên cốc café đắng ngòm và lặng lẽ nhìn về xa xăm.
Hai đứa có hai tâm trạng khác nhau.
Phía xa chân trời, một màu xám ảm đạm…
“Tao mới quen một anh làm về xuất bản sách, mày hãy viết đi, biết đâu…hãy cứ làm những thứ mà mày thích đi…”. Giọng Hạ chậm rãi.
San về nhà, cửa đóng im ỉm. San đã quen với sự tĩnh lặng đến chết người này. Chị gái San vẫn chưa về, khu phố lên đèn. Tự dưng San thấy sợ cái sự im ắng này.
Đôi khi đối diện với chính mình San lại có cảm giác sợ hãi…Tâm trạng San là những thứ hỗn độn và chồng chéo lên nhau. Câu nói của Hạ gợi lại cho San những dòng suy nghĩ trái ngược.
Gục đầu lên những trang viết còn dang dở. San nhìn vào đó với sự trống rỗng, cô còn không hiểu cảm xúc của chính mình…
Cô nhìn lại mình, rồi bất giác thứ cảm xúc nào đó làm cho những điều đã xưa cũ lại ùa về. Lật những trang còn đang viết dở, San thấy lòng mình đau. Nhưng nỗi đau nào thì cũng qua đi, chỉ còn những vết thương lòng còn ở lại…
Đó là một buổi chiều ảm đạm…
- Tao đã nói rồi, cấm mày được viết lách gì, học hành không học hành tử tế xuất ngày cắm đầu vào những thứ điên rồ. Mắt bố đỏ ngầu giận dữ ném những trang giấy mà San viết.
- Bố không thể nói như thế, đó là điều con thích, đó là ước mơ của con, bố không có quyền…Mắt San mọng nước,giọng lạc đi.
- Cái nhà này đã có một người đã đi vào con đường chết chỉ vì cái thứ văn chương vớ vẩn ấy, còn mày, mày định đi vào vết xe đổ ấy hả, tao cấm! Đốt, đốt hết!
San im bặt, nước mắt làm nhòe mờ những thứ đang diễn ra xung quanh, chỉ còn lờ mờ là thứ ánh sáng của lửa và những trang giấy đang bị nuốt gọn trong ngọn lửa ấy. San đứng bất động nhìn cái giấy báo nhập học ngành Sáng tác dần dần biến mất trong ngon lửa bập bùng.
Trong ánh lửa ấy, San thấy có bóng dáng thân quen của một người…

Chú là em trai của bố.
Chú San mơ ước trở thành một nhà văn. Đó là một người có hoài bão và đam mê viết. Cả nhà cô cho rằng đó là một ước mơ viển vông, chú sống lập dị và khó hiểu. Ai cũng bảo chú sống không có thực tế, thậm chí người yêu chứ cũng bỏ chú chỉ vì không hiểu nổi những gì chú làm. Trong câu chuyện của cả nói về chú thấp thoáng có bóng dáng một người con gái…
Cả nhà chỉ có San thân với chú nhất. Hồi bé San vẫn thích nhìn chú cần mẫn với chiếc bút mực và từng trang giấy. Chú là người đầu tiên dạy cho San biết chữ, câu chuyện đầu tiên mà San biết đọc là chính câu chuyện chú viết về một cô bé có hai bím tóc xinh xinh, có hàm răng bị sún và khi khóc nhè luôn đòi chú phải mua kem và chơi trò cá ngựa. Mãi sau khi có thể đọc hiểu được San mới biết chú viết về chính San. Cô còn đấm vào cái lưng to bè của chú và bảo sao chú không viết cháu như thế này, như thế kia giống như trong câu chuyện cổ tích. Lúc ấy, San vẫn còn nhớ rõ lắm, nụ cười của chú “Chú viết về SanSan của chú, vì SanSan chỉ là SanSan mà thôi”.
Cái tên SanSan chú đặt cho và cái cách chú gọi cô thân thương như thế.
San yêu từng trang giấy, yêu cái bút mực thỉng thoảng vẫn bị dây mực làm bẩn tay chú, yêu những câu chuyện chú viết, yêu cái dáng cần mẫn và giọng nói thân thương gọi cô trìu mến.
Nhưng cô không biết được rằng, căn bệnh của chú đang đến giai đoạn cuối…
SanSan!

Sau một đêm khi thức dậy San nhìn thấy chú gục trên bàn, chiếc bút mực còn chưa kịp đóng nắp lại.Chú không tỉnh lại nữa. Không có ai còn gọi cô là SanSan. Chú ra đi lặng lẽ như thế…
Chú không còn gọi SanSan nữa.
Không còn ai gọi cô là SanSan nữa.
Cả nhà cho đốt những trang giấy, những bản thảo của chú. San nằng nặc giữ lại những chỉ có thể giấu được chiếc bút máy còn mọi thứ tan theo mây khói biến thành thứ tàn tro màu xám ảm đạm trong một một buổi chiều.
Nhiều năm qua đi, San lớn lên những kí ức về người chú vẫn còn nguyên vẹn. Mọi người tránh nhắc đến và nhất là cả nhà sợ San lại đi theo con đường của chú…Cây bút của chú San vẫn đem theo bên mình mặc dù nó không còn viết được nữa, thỉnh thoảng khi nhớ về chú San vẫn cầm cây bút nâng niu. Nhiều khi đứng đối diện với ngôi mộ của chú, San vẫn ao ước một lần được nghe chú gọi “SanSan!”

Và rồi vào một buổi chiều cũng ảm đạm như ngày chú ra đi. San đã hứa không bao giờ dính đến nghiệp văn chương như chú.
“Con hứa!” Trong nước mắt San nhìn thấy khuôn mặt bố cô với ánh mắt nhìn cô cầu xin. Cô khóc, thổn thức trong vòng tay bố....
« Trước1...56789...16Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

Polly po-cket