NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Nước Mắt Sao Bắc Cực Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Bố biết, là con là một đứa con dâu đảm đang, nhưng mọi chuyện trong nhà cứ để cho bác Lý và cô Hồng lo con không nên làm gì cả.
- Dạ, không sao đâu bố, chuyện này con làm quen rồi, nên bố không cần phải lo lắng đâu
- Ừ, thôi tùy con vậy, nhưng làm gì thì làm cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy.
- Vâng, cảm ơn bố.
Khi mọi việc xong suôi, tôi phụ cô Hồng và bà Lý dọn chén đĩa, và lau nhà, mặc dù bị yêu cầu đi nghỉ nhưng mà nếu không làm gì thì tôi cảm thấy buồn nên mặc kệ tôi cứ xông vào dọn dẹp, hôm nay là chủ nhật nên tôi không phải đến lớp, bố chồng tôi đã dẫn tôi tham quan khắp nhà, và giới thiệu từng phòng cho tôi, đúng là căn nhà rộng thật có quá nhiều phòng, đứng trước một căn phòng khóa cửa ông nói trước đây nó từng là phòng của chồng tôi. Tôi nhìn ông tò mò không hiểu, trước đây là sao, vậy là anh ta không sống ở đây, tôi không muốn gặp anh ta nhưng nếu anh ta không về thì chuyện ly hôn giữa tôi và anh ta biết giải quyết như thế nào, như đọc được suy nghĩ của tôi, ông bảo:
- Con đừng lo, nó sắp về rồi, bố hy vọng là hai đứa hợp nhau
- Con cũng mong là thế. Tôi trả lời ông mà trong lòng bức rức không yên, vì tôi đang nói rối ông, tôi muốn thoát khỏi nơi này, nó không thuộc về tôi, và tôi mong ra đi càng sớm càng tốt, tên chồng của tôi là Quốc Huy, cái tên nghe cũng hay nhưng không biết anh ta là con người như thế nào, có tốt như bố chồng tôi không hay anh ta là ác quỷ, cả đời của tôi, đã có nhiều ác quỷ vây quanh lắm rồi, nên tôi nghĩ thêm một người nữa chắc cũng không sao, cái mà tôi thích nhất ở trong căn nhà này, ngoài khu vườn tuyệt đẹp ra, là phòng thư viện với nhiều loại sách mà tôi lại là người rất thích sách, tôi reo lên sung sương ùa vào phòng tay mâm mê từng cuốn
- Tuyệt quá bố ạ, có nhiều sách quá mà hình như cuốn nào cũng hay.
- Thế là con đã có điểm chung với căn nhà này rồi đấy, ông nhìn tôi mỉm cười khi thấy cái tính trẻ con của tôi. Ông nói:
- Chắc là con sẽ dành cả hôm nay ở đây đấy nhỉ? thôi đọc đi nhé bố có chuyện phải làm, gặp lại con sau
- Vâng, con chào ba, chúc ba một ngày tốt lành.
- Ừ, con cũng vậy
Ông bỏ đi chỉ còn lại một mình tôi, tôi lục tìm mấy cuốn mà mình thích bật chiếc đèn con lên, tôi say sưa đọc, quyên thời gian, quyên hiện tại, tôi nhớ những ngày còn nhỏ, mỗi tối trước khi đi ngủ mẹ hay đọc cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích thật hay, tôi mở to mắt dõi theo như nuốt từng lời của mẹ, mẹ bảo:
- Huơng của mẹ ngoan lắm, mai sau nhất định con sẽ gặp được người mà con yêu thương.
Tôi ngây thơ hỏi lại:
- Người yêu thương là gì hả mẹ?
- Là người sẽ cùng con đi hết cuộc đời. Bà xoa đầu tôi trả lời.
Tôi nhìn bà không hiểu, hình như với tôi lúc đó những từ này sao mà cao xa quá, nó quá tầm hiểu biết của một con nhóc như tôi, nay tôi trong tình trạng này, thì làm sao thực hiện được những gì mà mẹ mong muốn cho tôi, tôi thở dài. Tiếng cô Hồng:
- Cô chủ, mời cô xuống ăn cơm.
- Vâng, cháu xuống ngay.
Xếp lại mấy cuốn sách, tôi tìm thêm mấy cuốn định đem về phòng đọc tiếp, chỉ có mình tôi ăn cơm tối, vì bố chồng tôi vẫn chưa về, mọi người ai cũng có việc bận cả, quay về phòng mình tôi tắm rửa, rồi lôi sách ra đọc, nhưng tôi chợt nhớ là mình phải gọi điện cho con nhỏ Hoa, tôi cũng muốn gọi cho bố tôi, nhưng mà biết nói gì với ông bây giờ, thôi thì gọi cho con Hoa vậy
- A lô, Hoa hả, mày đang làm gì đấy.
- Tao đang học bài, thế còn mày.
- Đang đọc sách, hôm nay mày có đi đâu chơi không?
- Có chứ, tao cùng mấy đứa đi picnic, thế còn mày.
- Ừ, tao ở nhà, không làm gì cả, mà tại sao mày lại bỏ đi như vậy hả, mai đến lớp mày sẽ biết tay tao.
Nó cười sặc lên, làm tôi tức nghẹn họng nhưng mà cũng phải bật cười vì tính con bạn tôi nó thế, nếu mà giận nó có giận cả đời. Nó kể cho tôi nghe chuyến đi ngày hôm nay của nó, đúng là các bạn của tôi vui thật, tôi ước giá mà tôi vô tư được như thế.
- Chúc ngủ ngon.
- Chúc mày ngủ ngon.
Tôi cúp máy, thấy lòng nhẹ nhàng hơn, gập sách lại tôi phải đi dạo mới được, lang thang ngoài vườn tôi giật mình vì hình như là có ai đang ngồi cạnh gốc liễu, nghe tiếng sột soạt người đó quay lại, tôi hét lên một tiếng và ngất lịm.
Tỉnh dậy trong căn phòng của mình, tôi không biết là mình đã mơ hay tỉnh, cố nhớ lại chuyện tối hôm qua, sau khi gọi điện cho con Hoa, tôi đi dạo một mình trong vườn, dưới gốc liễu tôi nhìn thấy một người, khi anh ta quay lại nhìn tôi ấn tượng đầu tiên là tóc anh ta rất dài, che gần hết khuôn mặt anh ta mặc một bộ đồ trắng, tôi chỉ kịp nhìn thấy như vậy thì đã hét lên bất tỉnh mất rồi, vì từ bé tôi đã rất sợ ma, mà anh ta lại ăn mặc như vậy thị làm sao mà tôi không sợ cho được, không biết anh ta có phải là người nữa hay không, mà ai đã mang tôi về phòng này, tôi đang tự hỏi lòng mình như vậy thì có tiếng gõ cửa:
- Cô chủ, ông chủ mời cô xuống dưới nhà.
- Vâng, cháu xuống ngay.
Chạy vội vào nhà tắm, đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, bước xuống phòng khách, thì đã có bố chồng tôi và một người thanh niên lạ đang nói chuyện với nhau, nhìn thấy tôi, ông lo lắng hỏi:
- Con đã khỏe chưa, mà tại sao hôm qua lại một mình đi dạo khuya như thế?
- Dạ con không sao. Tôi đang định hỏi ông đã xảy ra chuyện gì, và ai đã mang tôi về phòng thì.
- Ngồi xuống đây đi con, à mà bố quên không giới thiệu, đây là Minh Thái, bác sĩ và là bạn của chồng con.
Tôi mỉm cười và gật đầu chào lại anh ta:
- Chào anh.
- Còn đây là Hương, con dâu bác.
- Chào cô. Anh ta mỉm cười chào lại tôi, nhưng ánh mắt thì đang quan sát tôi, tôi không hiểu là anh ta làm như thế có ý gì, và bố chồng tôi gọi tôi xuống nhà chỉ đơn giản giới thiệu tôi với ban của con trai thôi sao, nhìn anh ta không giống với người mà tôi đã trông thấy tối hôm qua, vậy thì ai trong nhà này ngoài những người mà tôi biết ra thì còn có ai khác ư? tại sao tôi lại không biết, không để cho tôi suy nghĩ nhiều, ông bảo:
- Tối hôm qua chồng con nó về rồi.
- A. Tôi kêu lên, vậy là cái người mà tôi trông thấy tối hôm qua là chồng của tôi sao, hic tôi không biết là mình phải đối diện với anh ta như thế nào, nhưng nếu xảy ra lần nữa chắc tôi đau tim chết mất.
- Hôm qua, bố đã đi đón nó về đây, chắc là con đã gặp nó rồi.
- Vâng. Tôi đáp lời ông mà như gió thoảng, phải tôi đã gặp anh ta, nhưng mà sao giống như trong mấy truyện liêu trai thế, đến bây giờ tôi vẫn còn rùng mình sợ hãi, vậy chắc là anh ta đã đưa tôi về phòng, nghĩ đến đây tôi đỏ mặt cũng xen lẫn nỗi sợ hãi, tôi nửa muốn gặp anh ta nửa lại không. Ông bảo:
- Chúng ta đi ăn sáng thôi, rồi con theo ta đi gặp nó.
- Vâng. Tôi đáp lời ông, nhưng trong giọng nói của ông tôi cảm nhận được có một cái gì đó không ổn, tôi quay sang nhìn Thái, tôi thấy anh cũng có tâm trạng giống như ba chồng tôi, vậy chuyện mà hai người cố dấu tôi là chuyện gì, mà tai sao sắc mặt của họ lại khó coi đến như vậy và tại sao chồng tôi không ăn sáng cùng mọi người, tại sao, bữa ăn diễn ra trong không khí buồn tẻ, và căng thẳng, tôi cố gắng ăn cho xong bữa sáng của mình, bố chồng tôi mọi hôm hay cười và nói chuyện với tôi nhưng hôm nay hình như mọi chuyện đã khác, thỉnh thoảng chỉ trao đổi vài câu ngắn ngủi, tôi giúp bác Lý dọn dẹp mọi thứ và cố chào hỏi bác, nhưng bác lờ tôi đi và nhìn tôi với ánh mắt không mấy thiện cảm, chỉ có cô Hồng là thân thiện với tôi, tôi không biết là vì sao, đã có biết bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu tôi, tôi cũng không trả lời được.
Ông dẫn tôi đến trước cửa phòng của chồng tôi, ông gõ cửa, rồi bước vào, tôi hồi hộp bước theo ông, khi cảnh cửa mở ra tôi thấy có một không khí lạnh ùa vào mình, căn phòng tối om, không có ánh sáng....
« Trước123456...22Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

Teya Salat