↓↓ Đọc Truyện Cappuccino Full Miễn Phí
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Thế nhưng mãi đạp trong vô thức thế nào tôi lại trở về căn nhà trước đây tôi đã thường lui tới rất nhiều, nó có một cái cổng rất cao màu trắng, đằng sau cái cổng đó là một bãi cỏ xanh rì với những miếng đan nhỏ dẫn lối vào một căn nhà ống mang đậm kiến trúc phương Tây, và đặc biệt phía sau căn nhà đó còn có một cây táo nhỏ nơi mà trước đây mỗi lần đến nhà này tôi đều tâm tia xem chừng nào có trái.
Đó không gì khác hơn chính là ngôi nhà thân yêu của Lan, nơi tôi trước đây đã có những tháng vui vẻ dạy võ cho nàng.
“Sao mình lại đến đây nhỉ, rõ ràng là mình muốn đến một nơi nào đó để giải tỏa nỗi buồn mà, chẳng lẽ lại là nơi này sao?”
Nhưng đã lầu rồi tôi không còn nói chuyện với Lan nữa, bây giờ gặp nàng trong tình cảnh này biết nói gì đây, chào nàng xong rồi về sao, nhưng như thế chỉ làm tôi lại thấy lưu luyến hơn thôi, chi bằng đã không gặp nhau rồi thì không gặp nhau nữa nếu không tôi lại khơi gợi chuyện xưa mà không tự chủ được mình mất.
- Thì ra Phong ở đây à? – Vừa quay gót dẫn xe đi thì tiếng Lan lại vang lên ở sau lưng.
- Ơ, Lan! Bạn đi đâu vậy!
- Trời thì đi về nhà chứ đâu, mình mới đi chợ về mà! – Nàng cười tươi giơ giỏ đồ đi chợ trên tay lên.
- Ừ nhỉ, nhà Lan ở đây mà, haha! – Tôi gãi đầu cười trừ.
- Vậy còn Phong làm gì ở đây?
- À, Phong định đi dạo một chút thôi, giờ chắc phải về rồi!
- Phong này, đã đến đây rồi thì vào nhà Lan nghỉ chân một tý được chứ?
- Nhưng…
- Bộ Phong không nễ mặt Lan sao?
- À ừ, được rồi, một chút thôi nhé!
- Biết rồi, vào nhanh thôi! – Nàng lại cười giả lả đẩy vài tôi vào trong.
Hôm nay đúng dịp chủ nhật nên ba mẹ của nàng có mặt đông đủ ở nhà làm tôi mới vào đã phát hoảng lên mà gật đầu, khoanh tay lia lịa còn hơn cả rô bốt. Nhưng xem ra ba mẹ của em cũng không khó mấy, thấy tôi có vẻ rụt rè sợ sệt thì ông bà cũng vui vẻ mà mời tôi ngồi uống nước.
- À Phong ơi! Lan với ba vào trong bếp nấu bữa trưa nhé, rán ở lại dùng chung đấy!
- Ơ, dùng bữa trưa à?
- Đã đến đây rồi thì dùng bữa cùng gia đình cô cho vui! – Mẹ em vui vẻ bảo tôi với chất giọng lớ gặt của người Pháp.
- Dạ nếu cô mới thì con xin làm phiền ạ!
- Trời, khách sao làm gì! Cứ xem đây là nhà con đi!
- Dạ dạ!
Giờ đây tôi mới phát hiện ra một điều là tính tình của Lan giống ý như đúc mẹ mình luôn, rất phóng khoáng, tự do và hiếu khách, dám em mà tóc vàng nữa thì y như một bản sao chính cống rồi, duy chỉ có ba của nàng là hơi nghiêm nghị một tý thôi, cũng không biết là do khó chịu khi có một thằng con trai vào nhà hay là tính tình sẵn đã như thế nữa, lúc nãy khi vừa vào đến nhà thôi thì ông đã dò xét tôi muốn đổ cả mồ hôi hột rồi.
Có lẽ vì hiểu được thắc mắc của tôi nên mẹ Lan vui vẻ giải thích:
- À, con đừng để tâm đến những lời nói của bác trai nha, tính tình của ổng từ đó đến giờ là thế rồi, tuy có hơi gay gắt một tý nhưng một khi đã thân quen rồi thì thấy ông ấy tốt ngay ấy mà!
- Dạ, không sao đâu cô! Nhưng con còn thắc mắc một điều nữa là…
- Vì sao bác trai đi nấu ăn đấy hả?
- Dạ, phải ạ!
- À, thế này! Nói ra chỉ sợ con cười chứ cô chỉ biết nấu món Pháp thôi, còn bác trai thì rất rành nấu món Việt nên cứ xen kẻ một tuần món Pháp, một tuần món Việt vậy đấy!
- Thế hôm nay là tuần món Việt ạ!
- Phải đó, con Lan nhà cô cũng y như cô vậy, chỉ biết nấu món Pháp thôi, nên ông ấy mới chỉ thêm cho con bé nấu mấy món Việt đấy!
- Hì, gia đình bác vui ghê?
- Ừ, nếu như hai vợ chồng cô không bận việc cả tuần thì chắc còn vui hơn nữa rồi con nhỉ!
- Dạ, hẳn thế rồi!
- Nói chuyện với con vui thật đấy, haha! – Bác cười tươi.
- Dạ cô quá khen rồi!
Hai bác cháu cứ nói chuyện này rồi đến chuyện khác vui như hai người bạn vậy, mãi cho đến khi Lan gọi với từ trong nhà bếp thì hai người mới chịu ngưng mà xuống dưới phụ bưng đồ ăn lên, quả thật gia đình Lan làm tôi có cảm giác như đang sống trong gia đình của mình vậy, vui vẻ, hòa đồng lắm, nhưng ngặt cái là ba của Lan:
- Con là bạn của Lanna à, gặp nhau lúc nào thế!
- Dạ con và Lan học chung nên biết nhau ạ! – Tôi không dám kể cái vụ sút banh vào đầu Lan làm xe đạp của nàng ngã chết cả máy, kể ra có mà bịđuổi thẳng cẳng ra khỏi nhà chứ chẳng chơi
- Sao? Con gọi Lanna là Lan à?
- Dạ, có sao không bác?
- Hay quá Lan nhỉ? – Ông nhìn Lan khó chịu.
- Hì, có gì đâu mà ba? – Nàng cười trừ giả lả.
- Thôi, bỏ qua chuyện đó đi ông! Thằng bé đến đây chơi mà ông cứ hỏi mãi!
- Con gái của tôi quen bạn thế nào thì cũng phải để tôi biết chứ!
- Ông này, thiệt tình! À mà Phong này, lúc trước con có dạy võ cho bé Lan nhà cô à?
- Dạ, phải ạ!
- Cô thích mấy môn thể thao lắm, đặc biệt là võ đó, nhưng sao đột nhiên con không dạy nữa thế, có phải bé Lan nhà cô học không được phải không?
- Dạ hông phải đâu cô, vì con bận quá nên không dạy được ạ!
- À, ra vậy! Khi nào rảnh con qua đây dạy cho cô nhé!
- Bà này, lớn già đầu rồi mà còn đòi hỏi theo con nít làm gì? – Bác trai nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
- Ơ, cái ông này! Phải luyện tập thể dục thể thao cho nó khỏe chứ, học võ thì ngoài có sức khỏe ra còn tự vệ được cho bản thân nữa phải không Phong?
- Ơ, dạ…dạ phải ạ!
- À mà con có phải là người hát chung với con Lan nhà cô trong buổi văn nghệ 20- 11 phải không?
- Dạ, con đây ạ!
- Thảo nào, hà hà! – Cô cười ý tứ với tôi.
- Mẹ, coi chừng bạn con sợ đó! – Nàng nheo mắt tinh nghịch.
- Hừ, hai mẹ con ngồi ăn nghiêm túc đi, đang có khách mà cứ lộn xộn cả lên! – Ông bực bội gắt nhẹ.
- Rồi rồi, cái ông này hôm nay kì ghê! – Mẹ nàng cười giả lả rồi tiếp tục ăn cơm.
Quả thật là bữa ăn tràn đầy không khí gia đình mà, tôi đã mơ ước một bữa ăn như thế này từ lâu lắm rồi, các thành viên cùng ăn chung với nhau, chia sẽ những gì mình đã thấy với nhau, gắp thức ăn cho nhau, ôi còn nhiều nữa những cử chỉ tình cảm đại loại như thế, lúc đó tôi chỉ ước rằng ngày nào mình cũng được như thế thay vì chỉ ngồi ăn một mình như trước đây, quả là một bữa ăn ấm cún mà.
Sau khi ăn xong thì ba mẹ của nàng lên lầu để nhường lại khoảng không gian riêng cho chúng tôi trò chuyện, vì theo như tôi biết thì các bậc cha mẹ phương Tây rất chú trọng quyền tự do của con cái mình, họ biết lúc nào nên họp gia đình và lúc nào nên để cho con họ tự do quyết định mọi việc, quả thật là rất tiến bộ:
- Phong thấy thế nào rồi, đã vui lên chưa?
- Ơ, sao Lan lại hỏi thế?
- Lan có đến xem cuộc thi mà!
- Thế Lan đã thấy hết rồi sao?
- Thì có thấy, nhưng không có gì đáng cười cả, ai mà không có lúc sai chứ?
- Ừ, cảm ơn Lan nhé, chắc Phong cứng đầu lắm nhỉ?
- Cái đó là ý kiến riêng của Phong, không ai có quyền chê cười cả, cho dù có bị chê cười thì cứ mặc họ, chỉ cần Phong thấy đúng là được rồi!
- Cảm ơn Lan nhé, từ sáng đến giờ mới chỉ có mình Lan nói thế thôi!
- Hì, thôi có còn đỡ hơn không? Bây giờ vui lại chưa nào!
- Ừm, vui lại rồi…!
- Kể cho Lan nghe đi!
- Ơ, kể chuyện gì nữa?
- Phong đừng giấu Lan, nét mặt của Phong đã nói lên tất cả rồi, chuyện này chắc phải nghiêm trọng lắm nên Phong mới rầu rĩ như thế đúng không?
- Ừ, cũng có!
- Có tiện kể cho Lan nghe không?
- Thôi được rồi, để Phong kể vậy.
Thiệt là không thể nào qua mặt được Lan thứ gì cả, chắc có lẽ tôi là người không chế kém nên mọi cảm xúc cứ biểu lộ ra ngoài hết, nhưng cũng có lẽ Lan là người có thể hiểu thấu tâm tư của người khác nên nhìn phát là biết ngay tôi đang có chuyện buồn liền. Mà dù muốn dù không thì tôi cũng phải kể sự việc giữa tôi và Mai cho nàng biết thôi, không biết Lan sẽ có biểu hiện gì khi tôi đề cập đến chuyện này đây…...