↓↓ Đọc Truyện Cappuccino Full Miễn Phí
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Vậy bây giờ ai lên đây? – Tôi nhíu mày.
Nhưng chưa nhíu mày được bao lâu thì tôi lại phải trố mắt ra căng thẳng vì lúc này cả 3 đứa đều nhìn tôi không chớp mắt:
- G..gì thế, làm gì nhìn tui ghê vậy!
- À, mày lên đi Phong! Số mày hên mà!
- Không được, tao phải đợi đến phút cuối cùng mới lên! – Tôi bắt chước điệu bồ của thằng Toàn.
- bà mày, dám bắt chước tao! – Nó cốc đầu tôi phát đau điếng.
- Lớp 10A4, có lên bóc thăm không! – Anh phụ trách khó chịu khi thấy bọn tôi lâu lắc.
- Thôi được rồi, để tôi lên trước! Khỏi phải đùng đẩy gì cả! – Lam Ngọc thở hắc rồi bước mạnh dạn lên bục.
Và câu hỏi nhỏ bóc được là một câu hỏi thuộc lĩnh vực hóa học:
“Kết luận nào sau đây không hoàn toàn đúng?
Trong một chu kì theo chiều tăng điện tích hạt nhân thì:A- Bán kính nguyên tử giảm dần
B- Nguyên tử khối tăng dần.
C- Tính phi kim tăng dần, tính kim loại giảm dần.
D- Tính bazơ của oxy và hyđrôxit yếu dần.”
- Em có câu trả lời không?
- Dạ câu trả lờilà…! – Nhỏ đăm chiêu suy nghĩ.
- Ê, tao thấy nhỏ Ngọc không xong rồi! – Thằng Toàn khều vai tôi.
- Ẹc, nhỏ mà không trả lời được chắc hai tụi mình tiêu đời quá! – Tôi rùn mình phát sợ vì chính hai tụi tôi đã ép nhỏ lên.
- Em có câu trả lời không?
- Ùm, em chọn đáp án B ạ!
- Đáp án B, em chắc chứ?
- Dạ, chắc!
- Đó là đáp án…chính xác, 10 điểm dành cho đội em!
- Đú…ú…ú…ú, hay quá xa con bà bán chả cá luôn…! – Toàn phởn đập bàn phấn khích.
- Thế là thoát nạn rồi mày ạ! – Tôi siết vai nó khoái chí.
- Hai người coi kìa! – Bé Phương cười giả lả.
Thế là đội tôi cũng đã giành được 10 điểm đầu tiên về cho mình rồi, như vậy là vẫn có cơ hội vượt qua các lớp kèo trên để giành giải nhất cuộc thi, đến lúc đó bọn tôi sẽ cho tụi nó thấy những lớp kèo dưới không phải là bàn đạp để tụi nó dẫm lên đâu.
Và rồi cuộc thì vẫn tiếp tục với vô số câu hỏi được bốc ra, cũng có một số lớp ghi được trọn điểm giống như lớp tôi, nhưng cũng có một số lớp phải nhờ đến sự trợ giúp của động đội mới có thể ăn điểm được, thậm chí còn có một số lớp không trả lời được câu hỏi nữa, xem ra mục đích tụi nó đến đây chắc là giao lưu và học hỏi thôi.
Sau khi xoay tua một vòng lại đến lớp tôi bóc thăm tiếp, kì này thằng Toàn đã dõng dạc bước lên bóc thăm câu hỏi mà chẳng cần ai phải đúc thúc, chèo kéo: “Để tui lên cho, nãy giờ háo hức lắm rồi!”
- Mời em đọc câu hỏi!
- “EM hãy trình bày những đặc điểm của chuyển động rơi tự do”
- Chà…! – Cả đám bên dưới bàn tán xôn xao vì câu hỏi này không phải loại dễ ăn.
- Em xin trình bày luôn ạ, có 3 đặc điểm là:
1.Có phương thẳng đứng.
2.Có chiều từ trên xuống
3.Là chuyển động thẳng, nhanh dần đều.
- Ú, tuyệt vời ông mặt trời! – Cả đám lớp tôi reo hò hưởng ứng.
- Qua biểu hiện của khán giả cũng đã biết được kết quả rồi phải không nào? Đó là câu trả lời chính xác!
- À, hú…ú…ú…ú! – Lại thêm một tràn reo hò inh ỏi cả hội trường.
- Mấy cưng thấy anh chưa? – Nó về chỗ đắc chí.
- Nói cưng tiếng nữa là có án mạng đấy! – Lam Ngọc lườm nó cháy mắt.
Lại thêm một câu trả lời nữa chúng tôi đạt điểm tuyệt đối, nhưng những lớp kèo trên cũng cứng cựa không kém. Từ nãy đến giờ họ chỉ toàn trả lời đúng bon, không sai câu nào cả, nhiều khi còn giơ tay kiếm điểm từ những đội không trả lời được nữa chứ, thiệt quả là quỷ mà.
Nhưng thôi cứ mặc bọn nó làm gì thì làm, bọn tôi vẫn âm thầm tiếng tới vậy. Lượt trả lời tiếp theo là của bé Phương, em bóc thăm được một câu giáo dục công dân có nội dung ngắn gọn như sau:
“Phương pháp luận siêu hình là gì?”
Vừa đọc xong câu hỏi thôi thì cả hội trường đã ồ lên rùm ben rồi, chả là ở năm lớp 10 nhất là chương trình học kì I thì không gì kinh khủng hơn là môn giáo dục công dân với nhưng vấn đề triết học, phương pháp luận, thế giới quan nhìn muốn chóng cả mặt, ngay khi bé Phương vừa đọc câu hỏi xong thôi thì mặt đứa nào đứa nấy đã nhăn như khỉ cắn ớt rồi.
- Em có trả lời được câu hỏi không?
- Dạ được, Phương pháp luận siêu hình là…bla…bla…bla… – Nhỏ nói ra một lèo nội dung của câu hỏi khiến cho mấy đứa bên dưới cứ gọi là há hốc mồm kinh ngạc chỉ thí đều là chưa chạm đất thôi.
Tôi thì không kinh ngạc mấy đâu, bé Phương giỏi những môn xã hội hơn những môn tự nhiên mà, mấy câu hỏi cỏn con này không bao giờ làm khó em được, nên mặc nhiên 10 điểm thuộc về đội của tôi gọn ơ trong sự hãi hùng của mấy lớp khác.
Từ sáng đến giờ mỗi đội đã trải qua 3 lần bóc câu hỏi rồi, chỉ còn một lần bóc câu hỏi cuối cùng để kết thúc vòng thi lý thuyết mà thôi. Điểm số của đội tôi hiện giờ là 30, đang cách đội dẫn dần đầu A1 là 15 điểm, và bọn họ đã qua lượt trả lời thứ tư của mình rồi còn đội tôi thì chưa, nên nếu như đội tôi trả lời đúng câu hỏi này thì sẽ rút ngắn khoảng cách lại với lớp nó.
Và người trả lời câu hỏi cuối cùng này không ai khác hơn đó chính là tôi, mặc dù không chắc ăn lắm nhưng đã đến lượt rồi không muốn lên cũng không được:
- Rán lên nha anh haiiii! – Bé Phương nheo mắt động viên tôi.
- Ờ, rán lên nhoa anh haiiiii! – Toàn phởn cù nhay nhái lại bé Phương.
- Dẹp mày đi, đừng có làm tao cụt hứng!
- Lên mau đi, ông mà không trả lời được câu này thì chết với bọn tôi đấy! – Lam Ngọc trừng mắt de dọa.
Thế rồi tôi anh dũng cất bước ra đi mang theo một sứ mệnh nặng nề trên vai là phải lấy được trọn điểm câu hỏi này, nhưng làm sao được đây, ngoài anh văn ra thì tôi không chắc môn nào cả, họa chăng là chỉ có môn vật lý hơi đơ đỡ tý thôi.
Kì kèo mãi tôi cũng thò tay bóc lá thăm câu hỏi được ví như định mệnh của cuộc đời mình, lá thăm quyết định…
Chương 50:
Sau khi mở câu hỏi ra tôi liền thấy tấm hình có chụp một người đàn ông đang chạy, cùng với đó là một yêu cầu ngắn gọn:
“Em hãy miêu tả hành động của người đàn ông trong bức hình bằng tiếng anh!”
Dứt câu cả đám lớp tôi hò reo như ông vỡ tổ, bởi lẽ bọn nó ai cũng biết tôi giỏi về môn tiếng anh, vả lại còn bắt trúng câu hỏi tiếng anh nữa, chẳng khác nào chuột sa hũ nếp, 10 điểm chắc trong lòng bàn tay.
Ngay cả tôi còn tự tin về mình nữa cơ mà, miêu tả một người đang ông chạy bộ thì có gì là khó khăn đâu, “người đàn ông” là “man” nhưng ở đây lấy ngôi thứ ba nên xưng bằng “he” sẽ hợp lý hơn, còn chạy bộ là “run”, do “he” số ít nên “run” sẽ thêm “s” thành “runs”, vậy người đàn ông chạy bộ là “he runs” quá dễ.
- Đáp án của em là “he runs” ạ!
Nhưng có một điều lạ là ngoài những tiếng hò reo đồng tình của đám bạn thì lại có một ý kiến không đồng tình với đáp án của tôi, đó không ai khác chính là bé Phương, em giờ đây đang lắc đầu, hua tay lia lịa như ra hiệu cho tôi rằng đáp án đó không đúng.
Tại sao chứ, đáp án của tôi hoàn toàn chính xác mà “he runs”, về mặt ngữ pháp thì chẳng sai chút nào, động từ số ít thì phải thêm “s”. Còn về mặt nội dung thì quá ư là hợp lý, “he runs” – “ông ta chạy”, chả sai chỗ nào cả, họa chăng là bé Phương đã nhắc sai rồi, đành rằng là nhỏ học rất giỏi ở tất cả các môn nhưng về môn anh văn thì nhỏ vẫn còn thua tôi một tý, thế nên không lí nào mà tôi sai được, chắc chắn là không sai.
- Em đã chốt đáp án chưa? – Anh phụ trách hỏi lại.
- Dạ, em xin chốt đáp án đó là “he runs”!
- Nếu em đã chốt đáp án thì anh xin công bố kết quả, đó là một đáp án…sai!
- Sao…sai á! – Tôi thất kinh.
- Đáp án sai rồi, mời em về chỗ ngồi để đồng đội bổ sung!
Tại sao chứ, đáp án đó sao lại sai được, ngữ pháp nội dung đều đúng mà, ban tổ chức có nhầm lẫn gì không vậy? Không thể nào tôi trả lời sai một câu hỏi dễ như thế được, chắc chắn có nhầm lẫn rồi!...