↓↓ Truyện Nếu Một Ngày Anh Hỏi...Em Là Ai?
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Một khoảng thời gian trôi đi trong yên ắng, không rõ là 10″hay 20″…Nhưng Chi bắt đầu tin rằng lũ tặc nữ ngoài kia đã ra về. Hắn lại nhổm người và nhìn ngó, 2 tay cố tháo chốt cửa mà không phát ra âm thanh.
Đương lúc tập trung cao độ, một cánh tay gõ nhẹ vào vai Chi từ phía sau.
- Cái gì hả??? Phiền quá!!! Không thấy người ta bận việc à. Nhỡ lũ tặc nữ ngoài kia…*Chi gầm ghè, hẩy hẩy vai, không quay lại*
- …*tiếp tục gõ vai*
- Ashiii, yên nào.
- …*gõ vai nhịp nhàng*
Và khi Chi nổi điên:
- GÌ HẢ???
Hắn quay phắt lại, trong căn phòng không một ánh đèn, Chi chỉ nhìn thấy cánh tay mờ ảo đang thò tới gõ vai hắn. Chi trợn tròn mắt kinh hãi.
- MAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!
≈ Rầm Rầm≈ – tự khóa chốt, giờ thì không kịp tháo khóa, đu cửa rầm rầm.
- Ax. Anh muốn cửa rụng bản lề hả.
“Bóng ma”đó túm áo Chi, giọng lánh lót cao vút của Chi thi nhau gầm thét, tay chân hắn khuờ loạn xì ngầu.
- A…Ma…! CÚT ĐI CÚT ĐI!
- Này này. Đủ rồi. Đừng khùng nữa dùm tôi *bóng ma thản nhiên tiến gần Chi, và đã phải trả giá cho hành động chủ quan của mình*
≈Bụp≈
- Hơ…hix. Mình…vừa đấm ma? *Chi hoảng hốt*
Ánh đèn vụt sáng, mọi thứ trở nên rõ ràng. Chi hoàn hồn liếc ngang liếc dọc. Một đứa con gái đứng cạnh công tắc đèn, xoa mũi bị đỏ ửng.
- Hương??? Sao cô dám dọa ma tôi???
- Ma? Có mà anh dọa ma tôi ấy. Lù lù vào phòng thay đồ nữ tắt đèn, chẳng mông bám dính lấy cửa.
- Huk. Đây là phòng thay đồ nam *cãi*
- Phòng của nữ. Anh nhìn kĩ lại đi.
- …*đảo mắt một lượt* Hơ hơ hơ?
Chi mềm nhũn người, thảo nào tụi con gái không phát hiện ra hắn, bởi lẽ chẳng ai nghĩ được Chi lại chui vào đây. Chi cao thủ thật. Nếu người ta biết Chi vì trốn lũ con gái mà chui tận vào phòng thay đồ nữ, chắc chết luôn quá!
- Anh 18 – 19 tuổi rồi mà còn sợ ma hả?
Chi rùng mình, lừ Hương, Hương động vào tim đen của Chi rồi đấy. Ghừ. Chi sợ bóng tối và những thứ phi thực tế, điều này dễ hiểu khi Chi mất bình tĩnh trong căn phòng tối, kín mít như như phòng thay đồ.
- Cô làm gì trong này? A!!! Vừa nãy cô dám mắng tôi!
Hương nhíu mày, bặm môi, không nói không rằng.
- Nói cho cô biết *ngày một to tiếng* Tôi thật không thể chấp nhận được. Tôi làm gì mà cô mắng tôi? Đồ…bà chằn! Đồ…phù thủy! Đồ &%%&*&*#$#…
Cơn tức vì thua chạy còn chưa nguôi ngoai thì Chi đã làm Hương tức thêm vài chục lần. Hương nhào tới đấm đá túi bụi khi Chi còn chưa hoàn thàn câu nói của hắn.
Hắn la không kịp, chỉ kịp đỡ đòn. Ôi, cửa ra vào còn nguyên mấy cái khóa, nó làm Chi hết đường để chạy.
Ngu thì chết! bệnh tật gì! =.=”
…
- Cô đích thị là một mụ phù thủy. Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà! Những tưởng thoát được lũ tặc nữ, ai dè lại gặp “trùm”tặc nữ *ngắc ngoải, hấp hối* Hu hu hu.
Hương ngồi bó gối trên ghế băng, buồn so ngẩn ngơ. Chi nhìn kẻ sầu não kia, hắn nhún vai khó hiểu. Chi nhẹ nhàng tháo chốt cửa (đã hại hắn 2 lần), mở rộng ra, luồng không khí mát mẻ quang đãng của đêm đông tràn vào căn phòng. Chi tựa lưng ở cửa và nhìn xa xăm, trên bầu trời mênh mông vô định. Hương nhìn hắn, do dự khi quyết định chủ động phá vỡ sự im lặng.
- Sao anh lại để Kiệt thắng? Anh nói ghét đấu tiếp. Vậy mà anh vẫn để hắn thắng *nghe giống buộc tôi hơn là nói chuyện*
Chi quay người nhìn Hương, hắn muốn nhận được lời xin lỗi hơn là lời buộc tội thứ hai.
- Hờ. Cô hay nhỉ. Kiệt và cô là ân oán riêng. Tôi tham gia hay không là quyền của tôi chứ.
- sao anh không phân biệt làm thế thế nào là có tính người. Kiệt và T.A sai rồi. Bọn chúng tưởng nhiều tiền thì muốn gì là có đấy hả.
Chi định nói lại Hương nhưng rồi hắn quay mặt lờ đi, khoanh tay để cơn giận không lộ ra ngoài. Hương gộp tất cả những gì liên quan đến Kiệt và Sổ Đen, người VN có khác, nghe tiếng tăm: “Ghét ai ghét cả đường đi, thù ai thù cả tông chi họ hàng”đã lâu mà giờ Chi mới trải nghiệm qua. Bảo thủ đến thế là cùng.
- Ya. Dù gì thì tôi không làm gì sai,,cô xin lỗi đi!!!
- Xin lỗi? Xin lỗi à? Xin lỗi hả? Đừngcómơ! Hứ.
- Cô…Ghừ. Đồ phù thủy đánh đá.
- Phù thủy cái con khỉ. Tôi hiền chán á!
- #%@#@$$#%$&…*tức sùi bọt mép mà không làm gì được đành vò đầu lẩm bẩm nguyền rủa*
Hương cũng chẳng buồn nhìn Chi, bạn của Kiệt đối vs Hương thì kẻ nào cũng là đạo đức giả, cáo đội lốt người. Phải một hồi lâu Chi mới lấy lại bình tĩnh để tiếp tục cuộc đối thoại cụt ngủn của hai đứa.
- Haizzz. Sáng kiến thông minh là cô hãy khuyên anh trai bán quách Linh Nguyễn cho T.A!!! Số tiền được bồi thường sau khi xác nhập Linh Nguyễn và T.A đủ cho các người sống cuộc đời triệu phú đấy *nghệ thuật phóng đại: chém gió♥đá bão♥phệt sóng thần*
Ngày hôm nay chưa đủ mệt mỏi sao mà Hương còn phải gặp gã Chi ngang bướng như cua này. Gì chứ động tới việc Linh Nguyễn bị xác nhập là Hương lại tức muốn phát điên.
- Ya. Cô khóc cái gì. Tôi góp ý trân thành cơ mà *Chi nổi quạc lên vs Hương* sao các người cố chấp vậy nhỉ? Đồng ý là T.A thâu tóm có phần không đúng. Nhưng T.A sẽ bồi thường còn gì. Có phải cướp trắng đâu???
- …*im lặng*
- Ya Ya Ya. Nói gì đi coi. Cô không muốn giao tiếp nữa hả.
- …Nỗi khổ riêng! Nói anh hiểu không mà hỏi? *Hương vùng dậy quát vào mặt Chi*
- Nỗi khổ riêng?
- Thôi anh đi đi. Đi xa vào. Về chỗ Kiệt ý, tôi không muốn thấy mặt ai hết. ĐI ĐI!!!
Hương đẩy mạnh Chi ra ngoài, hắn cứ ngây người ra, kiểu này, chắc hắn lại mắc thêm tội vs Hương rồi cũng nên.
Ôi các số Chi đen như mực!
Hương đóng chặt cửa phòng thay đồ, ngồi bệt xuống chân cửa, chán nản.
Chi đứng ngoài cửa, lạnh thì có lạnh nhưng mà hắn không quan tâm. Cuộc đời Chi thích sống sòng phẳng, không nợ ai, không cho ai nợ (nhất là tiền!!!). Lũ con gái bám Chi dài như sông nhưng chúng không thể khiến Chi đảo mắt rời khỏi bàn máy điện tử. Thế mà từ hồi theo Kiệt sang VN ăn- chơi- đàn- đúm rồi gặp phải Hương, Chi cứ mắc tội hoài. Cảm giác hắn nợ Hương một cái gì đó, cảm giác rằng hành động của Chi luôn ảnh hưởng tiêu cực đến Hương. Giờ Chi mới được biết “bị chử.i”và “ăn năn”ra sao.
Chi tựa đầu vào cửa phòng, chắc mong muốn được xin lỗi của hắn tanh bành rồi. Không khéo hắn còn phải lựa lời mà xin lỗi Hương?
- Nỗi khổ đấy lớn không? *Chi hỏi*
- Cái gì? Sao còn đứng ngoài đó *Hương giật mình*
- Nỗi khổ để cô phải giữ Linh Nguyễn là gì thế? *lại hỏi*
- Sao tôi phải trả lời?
- Không trả lời thì thôi. Mà tốt nhất nên trả lời…
- …*muốn tung cửa xông ra cho Chi vài cước*
- We. Có nghe không hả *gõ cửa rầm rầm*
- Nhà tôi bán rồi, nếu Linh Nguyễn cũng mất nốt, họ tìm về làm sao.
- HẢ. Cô nói nhà nào bán rồi? Thế hiện giờ anh em các người ở xóm lá à!
- Điên quá. IQ một số *Hương thét* Bố mẹ tôi bỏ nhà đi lâu rồi. Nếu họ mà bất chợt về thì biết đường nào mà lần. Nhà cũ đã bán, còn mỗi Linh Nguyễn – tài sản của ba mẹ tôi, cũng là ngôi nhà thứ 2 của anh em tôi.
- Thì treo biển nhắn: “Bố mẹ về thì tới Xyabc…”. Có vậy mà cũng…
- Anh tôi đã vất vả nhường nào để giữ được Linh Nguyễn tới ngày nay, phát triển nó thành một tiềm năng lớn đầy triển vọng. Công sức của anh ấy không dễ đổi bằng mấy đồng tiền của T.A đâu.
- …Haizzzz…
Chi hết đường xỉa xói, hắn gãi gãi đầu thở dài.
- Giàu cũng khổ mà nghèo cũng khổ.
- A nghèo cơ? Nhà tôi không nghèo *quát*
- Đấy là tôi nói thế, ai bảo gì các người.
- #$%#@&*$@#…
- %^%&$%#$…
…
Cãi nhau không thấy điểm dừng....