↓↓ Đọc Truyện Học Sinh Cá Biệt Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Hôm nay, lớp chúng ta có 2 bạn chuyển vào là Thiên và Tuấn. Chắc hẳn các em cũng biết về 2 người bạn này rồi nhỉ?
Cô vừa dứt câu thì tụi con gái rú lên hò reo. Tôi nhìn Kiệt, cậu ta đang chống cằm trên bàn mặt buồn rười rượi, bị soán ngôi rồi Kiệt à! Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, miệng nói:
- Tôi là Đỗ Thanh Tuấn, sẽ học lớp các bạn. À, Trang này, anh Nam lớp trên đấy!
Tôi khinh khỉnh nhếch mép. Gì vậy? Đang nói về hoàng tử sao? Đáng tiếc, hắn như xát muối vào tim tôi, tôi chỉ xem Nam là anh trai thôi. Như thấy vậy quay sang:
- Tớ cứ tưởng cả 3 luốn ấy chớ! Khối 11 sướng rơn cả rồi nhưng lớp mình vẫn may mắn nhất. Cậu quen Tuấn sao?
- Ừ.- Tôi trả lời cọc lốc.
Thiên lúc này bước lên:
- Tôi là Đinh Hữu Thiên!
Chiếc bút trên tay Như rơi xuống đất, mắt nhỏ mở to. Tôi cho rằng nhỏ đã trúng tiếng sét ái tình. Là Thiên, tôi cũng yên tâm. Như ngồi ngẩn ngơ ngắm nhìn Thiên. Cô giáo cho 2 người ấy chọn chỗ, hắn đi thẳng đến chỗ Như rồi quăng cặp lên bàn:
- Phiền bạn chuyển chỗ!
- Bàn kia còn trống, nhất thiết là bàn này?- Tôi liếc hắn.
- Tôi thích!
Như lẳng lặng rời đi. Tôi níu tay nhỏ lại nhưng nhỏ lắc đầu, nhỏ đang sợ hắn. Tôi cũng im lặng chẳng buồn lên tiếng cãi vã. Nhỏ Thu hot girl xoay xuống nhìn tôi, tôi chỉ liếc lại. Nhìn gì? Tôi móc mắt bây giờ. Thiên ngồi kế tôi bàn bên kia, chỉ còn bàn của Thiên trống nên Như ngồi vào mặt đỏ ửng. Tôi chắc rằng nhỏ đang sướng rơn trong mình. Còn tôi, hắn nói nhỏ:
- Đừng hòng trốn tôi lần nữa!
Chap 35: Đắng lòng.
Cả tiết học, hắn quan sát nhỏ. Đã quá lâu hắn chẳng nhìn thấy nhỏ. Da nhỏ trắng nhợt ốm yếu nhìn cứ như trong suốt. Hắn đã ôm nhỏ sau những ngày xa cách, nhỏ lại tặng hắn 1 cái tát. Hắn đã nghe cuộc nói chuyện giữa Thiên và nhỏ nên hắn xí xóa tất cả. Là lỗi của hắn đã để nhỏ rời xa.
Càng nhìn thì càng thấy nhiều thay đổi. Nhỏ cộc cằn hơn và đã cắt tóc ngắn, quan trọng là còn highlight. Nhìn nhỏ cũng đẹp hơn xưa nhiều, đúng là xa 1 cái gì đó sẽ biết trân trọng hơn! Suốt buổi học nhỏ chẳng thèm liếc mắt đến hắn, hắn chỉ nhận được những cái quan sát rẻ mạc của tụi con gái trong lớp. Ôi thật là tức muốn điên lên.
Ra chơi, hắn đi sau lưng nhỏ rồi vượt lên:
- Vào căn tin đi!
- Tại sao tôi phải đi với anh?- Nhỏ nghênh mặt.
Nãy giờ hắn đã chịu đủ sự im lặng từ nhỏ, giờ thì được cái nghênh, quá đáng. Hắn nhấc bỗng nhỏ lên rồi đi vào căn tin mặc kệ nhỏ la hét bảo bỏ xuống đánh thùm thùm vào vai hắn. Hắn đi được 5 bước thì gặp Nam, anh đang bị vây lấy bởi 1 vòng fan nữ. Có lẽ anh không dùng biện pháp mạnh như hắn.
Nam xô tụi con gái đang õng ẹo mè nheo ra khỏi người chạy đến cạnh hắn:
- Này!
- Gì cơ?- Hắn hếch mắt.
Miệng nhỏ vẫn la oai oái là buông ra.
- Em thả Trang xuống đi!- Nam nhíu mày.
- Được thôi!- Hắn buông tay ra.
Nhỏ đã quen với kiểu đáp đất này nên thủ sẵn thế đứng vững. Nam xoay sang nhỏ rồi mỉm cười:
- Lâu quá không gặp!
- Ừ, chào anh.- Nhỏ cũng cười lại.
Hắn tức đỏ mặt, sao với hắn nhỏ chỉ nói những lời cay nghiệt còn với Nam thì khác. Hắn hỏi:
- Anh định đi vào căn tin sao?
- Ừ, vào chung nhé!- Anh nói nhỏ.
Nhỏ lắc đầu, còn tâm trí gì mà ăn với chả uống, thiệt là… Hắn lúc này chẳng níu nhỏ nữa, kéo tay Nam đi nhanh vào căn tin. Nhỏ chạy về lớp chẳng thèm để ý đến 2 người đó. Hắn lôi Nam ra sau vườn:
- Tại sao anh cứ thích tranh giành với em vậy?
- Anh giành ư? Gì cơ?- Anh nheo mắt cười.
- Anh chuyển về đây là để tiếp cận Trang.
- Không! Anh đã nói rồi, anh và em có chung sở thích.
Hắn cau mày, nhìn Nam. Anh bây giờ khác lúc trước nhiều lắm. Từ ngày nhỏ di cư, anh ưa cáu gắt với hắn và nói hắn là tác nhân. Anh con thường xuyên trách cứ ba mẹ không quan tâm anh. Chỉ bấy nhiêu thôi hắn đã biết anh đang ghanh tỵ với hắn. Hắn cũng có vui vẻ gì khi nhìn anh như thế.
Hắn xoay người đi. Là hắn đã phải điện thoại cho thư ký Đông điều tra về nhỏ, hắn đã phải sốt ruột chờ đợi tin tức. Hắn chẳng có gì về nhỏ ngoài những tấm hình lúc đi lạc. Sao hắn có thể làm mất được chứ? Hắn đã phải rửa hình thật cẩn thận, tự tay lồng vào khung hình treo khắp phòng hắn. Lâu lâu hắn lại nghe nhóc Trung nhắc đến nhỏ mà lòng quặng thắt.
Ngày mà hắn nhận được tin tức của nhỏ thì cũng là ngày hắn quyết định chuyển trường vào cùng lớp nhỏ. Không chỉ có hắn mà Thiên và Nam cũng chuyển. Điều này không làm hắn lo lắng, vì hắn biết, nếu cái gì là của hắn thì sẽ thuộc về hắn, còn không phải thì cứ cho nó đi càng xa càng tốt.
Hắn nhất định không để vuột mất nhỏ 1 lần nữa, hắn đã để mất 2 lần rồi còn đâu. Hắn lẳng lặng cười, 1 nụ cười có thể nói là vui mà cũng có thể nói là không! Chẳng biết phải nói gì lúc này nhưng hắn lo cho nhỏ, anh Nam không đơn thuần là thích, mà làmuốn chiếm đoạt. Anh em với nhau giành giật như vậy là không hay nhưng hắn có thể buông tay sao?
Chap 36: Học sinh cá biệt.
Tôi trở về lại lớp học thân yêu. Nhỏ Như đang nằm dài trên bàn, chẳng thấy món ăn nào trên bàn, có thể nói là kì tích. Nhỏ đã phải lòng ai đó rồi. Tôi khều vai nhỏ:
- Để mắt đến ai rồi? Khai mau, người tình bé bự của tớ!
Nhỏ ngẫng đầu lên nhìn mình cười 1 cái, mắt mơ mơ màng màng:
- Bạn cùng bàn ạ!
Quả thật, tôi đoán đúng, là Thiên. Tự nhiên tôi thấy lòng nhẹ nhõm hẳn. Tôi quay về chỗ ngồi, chúc nhỏ giảm cân thành công. Hắn vào lớp với bộ mặt cô hồn. =.= Chắc là có chuyện gì nên mới nhíu mắt nhíu mũi thế này. Tôi không thèm nhìn hắn. Hắn nằm dài trên bàn rõ mệt mỏi rồi ngủ.
Trống vào, Thiên vẫn chẳng thấy đâu, có lẽ là đang ở trên sân thượng.
Thiên thường cúp tiết để lên sân thượng là chuyện bình thường. Thiên, hắn và tôi có chung 1 điểm là rất thích ngủ.
Thầy dạy Tin học đi vào và ra hiệu lớp đi qua phòng thực hành. Để hắn ở đây 1 mình thì cũng tội nghiệp. Tôi ghi cho hắn 1 tờ giấy, gõ đầu hắn 1 cái rồi chạy. Hắn lơ mơ tỉnh giấc, nhìn vào tờ giấy, hắn cười.
Ô, hắn đứng dậy đi qua phòng thực hành luôn. Nhìn hắn bước tới cửa, tôi chạy vèo vèo khỏi hành lang nối đuôi lớp.
Lại là lập trình, chẳng biết lập trình làm gì. Bây giờ đã có nhiều phần mềm lập trình như Java lại phải đi lập trình Pascal. Ôi nản, tôi tệ nhất là môn lập trình này.
Vào phòng thực hành mỗi người 1 máy, hắn vẫn giành vị trí kế tôi, làn như sợ tôi chạy đi đâu mất ấy. Hắn quăng cặp sang 1 bên, tiếp tục ôn lại… giấc ngủ. Lâu lâu thì mở mắt nhìn tôi.
Ông thầy đi vòng vòng lớp học kiểm tra các học sinh. Thầy khựng lại chỗ hắn, vỗ vào đầu hắn 1 cái. Hắn xoay lên nhìn:
- Làm gì vậy?
Ông thầy có chút sững sờ rồi ngạc nhiên, mặt đỏ lên nóng phừng phừng.
Ố mài gót nét, thầy là giám thị khối 10 luôn đấy, đắt tội thì hơi bị khó lọt. Thầy trợn mắt:
- Em dám ngủ trong lúc học mà còn vô lễ với giáo viên, lên văn phòng ngay cho tôi.
- Ủa, ông có phải là ba mẹ tôi đâu mà lễ với chả phép. Muốn lên thì lên 1 mình đi.
Tôi nhìn quanh lớp, mọi việc hình như ngưng lại lúc này. Kiệt nhìn tôi, tôi nhún vai. Hắn nhìn ông thầy như muốn ăn tươi nuốt sống. Tuấn chó đốm à, thầy đã có tuổi, nhỡ thầy đột quỵ là mi sẽ ở tù đấy. Quả
thật, ông thầy tức không nói nên lời. Thầy đụng trúng học sinh cá biệt rồi.
Hắn nằm ngủ tiếp, ông thầy đứng chết trân tại chỗ. Tôi nhỏ nhẹ với thầy:
- Thầy thông cảm, bạn ấy mới chuyển về. Nghe đâu mắc bệnh thần kinh ạ, thầy hãy tha thứ cho bạn ấy nhé!
Ông thầy nhìn tôi gật đầu. Đúng là học sinh mà không sợ thầy cô giáo thì chỉ có bệnh tâm thần thôi. 5 phút trước thầy còn nhìn hắn ăn tươi nuốt sống giờ thì mắt long lanh có nước, đó là sự… đồng cảm. What problem???...