↓↓ Truyện Hay The Day You Went Away Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Tuy chúc tôi thế nhưng sâu trong ánh mắt của My, tôi thấy điều ngược lại, một nỗi buồn thoáng qua, tuy rất nhanh nhưng tôi có thể cảm nhận được…
Sau đó My cũng ko nói gì với tôi nữa, chỉ còn tôi mở đầu câu chuyện với em, và em cũng chỉ trả lời qua loa.
Trên đường về, My cũng im lặng, ko nói thậm chí một câu, chỉ khi đến nơi, My mới chào tôi 1 tiếng rồi rảo bước xa dần trong tầm mắt của tôi…
Bất chợt lòng tôi trỗi lên một niềm bất an, tôi lo sợ rằng My sẽ thích tôi, và tôi thì ko muốn điều đó xảy ra, vì Vi và tôi đều chỉ coi My như một người em gái, nếu điều kia xảy ra, tôi…ko dám nghĩ tiếp nữa…
Chap 32:
Khoảng thời gian sau đó, tôi và My ít nói chuyện với nhau hẳn, có vẻ ai cũng mang bên mình một nỗi niềm riêng, và ko thể chia sẻ cho người khác. Riêng tôi và Vi thì vẫn mặn nồng, vẫn ngọt ngào với nhau, cho đến một hôm…
- “Cho em hai 2 ly chè Thái đi chị…” – tôi với tay gọi chị phục vụ.
- “ Em đợi chút nhé…” – chị nở một nụ cười thân thiện rồi nói.
Sau khi chè được mang ra, tôi cầm lấy muỗng múc ăn lấy ăn để…
Vi thì chỉ nhìn tôi ăn một cách hạnh phúc, một cái nhìn ngọt ngào nhưng cũng đượm lo âu…
- “Sao vậy em, ăn đi, chè ở đây ngon lắm…”
Vi chỉ mỉm cười chăm chú nhìn tôi…
- “Muốn thầy đút cho ăn hả, sao ko nói sớm…haizzz”
- “Sặc…” – Vi cười to.
Sau đó, trò ấy cũng cầm lấy muỗng ngoáy ngoáy ly chè, nhưng vẫn chưa ăn một miếng nào…
- “Em chỉ mong những giây phút thế này thôi…” – Vi chợt nói.
- “Em nói gì thế???” – tôi khó hiểu nhìn em, nhưng em vẫn đang cúi đầu.
- “Em đâu đòi hỏi gì nhiều đâu thầy, chỉ cần những phút giây hạnh phúc thế này thôi, chỉ riêng hai ta, đâu có gì là quá đáng chứ…” – Vi ngẩng đầu lên nhìn tôi, mắt em đã hơi đỏ, khoé mắt em đã thấm đượm vài giọt nước mắt.
- “Em sao vậy, có chuyện gì thì nói cho thầy biết với, đừng làm thầy sợ…” – tôi hoảng hồn.
- “Em…em sắp ko được gặp thầy rồi, ko còn được ăn chè cùng thầy, uống nước cùng thầy…ko còn những lúc chỉ còn 2 chúng ta với nhau…huhuhu” – em ấy như oà khóc.
Tôi vội vàng đến ngồi cạnh em, vòng tay ôm em vào lòng, em gục mặt vào ngực tôi và khóc oà lên, mọi người xung quanh nhìn tôi với một ánh mắt ko mấy thiện cảm. Nghĩ cũng đúng, tâm lí con người mà, thấy một cô bé xinh đẹp đang khóc trong lòng một thằng con trai, đa số cho rằng tôi bắt nạt cô bé, còn thiểu số thì đang ghen tức.
Sự việc trên kéo dài khoảng 2- 3ph, Vi mới dần dần bình tĩnh lại, áo tôi thì ướt gần hết, nhưng ko sao, tôi lại thích nước mắt của em lưu lại trên người tôi…
- “Nói cho thầy đi…” – tôi vừa vuốt eo, vừa hỏi nhỏ nhẹ bên vành tai em.
- “Em…em…” – Vi chần chừ.
- “Ko sao, nói cho thầy biết đi..”
- “Em…sắp phải cùng mẹ qua Mỹ rồi…hức hức “
……
Tim tôi như ngừng đập vài giây, tai tôi ù ù, ko nghe được bất cứ thanh âm gì xung quanh.
Tôi thẫn thờ vài giây, sau đó chợt nắm hai bờ vai em.
- “Trò vừa nói gì, nói lại cho thầy nghe coi…” – tôi như mất bình tĩnh.
- “Hôm qua, mẹ em nói với em, 2 mẹ con em sẽ qua Mỹ sống cùng với ba.” – Vi nghẹn ngào.
- “Tại sao đang yên đang lành mẹ em lại đòi sang Mỹ làm gì??” – tôi nghi hoặc.
- “Ba em kinh doanh bên đó, một năm về thăm nhà có 2 3 lần, có năm còn quên ko về nhà. Mẹ em thì luôn mong nhớ ba, mẹ cũng hiểu ở bển ba còn có cả 1 sự nghiệp phải lo. Mới đây ba muốn 2 mẹ con em qua đó định cư luôn, tiện cho việc chăm sóc gia đình. Vì thế, mẹ em ko có lý do để từ chối.” – Vi tâm sự.
Ba Vi, đúng là từ lúc quen em ấy, đến giờ mình vẫn chưa gặp được bác, thì ra bác ấy đang kinh doanh ở bên Mỹ.
- “Em…em…em ko muốn xa thầy chút nào đâu, thầy tin em đi, nhưng…em cũng rất thương mẹ, mẹ đã phải sống trong cô đơn suốt mấy năm rồi, em có thể cảm nhận được nỗi khổ của mẹ, thầy biết ko, lúc nói chuyện đó cho em, mẹ em vui đến dường nào ko…” – Vi run môi nói.
- “Bao giờ em đi…” – tôi đau khổ hỏi.
- “Sớm nhất thì có thể là cuối năm nay, trễ lắm là tháng 3 năm sau…”
- “ Còn trò, trò định thế nào” – tôi hỏi trong mong chờ.
- “Em…em…em chỉ biết là em thương mẹ rất nhiều, rất nhiều thôi…em…hức…huhu huhu “
- “Ko sao, thầy ko trách em đâu, đừng khóc nữa…”
Tôi vỗ về em, nghe thấy đáp án từ em, tôi bik, em đã chọn mẹ em, chọn sang Mỹ định cư. Lòng tôi quặn thắt từng cơn, chưa bao giờ trong tôi lại xuất hiện cái cảm giác đau tim xót ruột thế này. Cũng đúng thôi, tôi chưa là gì của em cả, giữa một mối quan hệ mập mờ, vô định và người thân trong gia đình, là tôi, tôi cũng sẽ chọn điều thứ 2.
Có lẽ, nếu như mình tỏ tình với em ấy…
Có thể níu giữ em ấy ở lại hay ko, có thể ko…
Nhất định, cho dù chỉ còn 1 tia hy vọng mong manh, cũng phải làm, ko được từ bỏ, ko được buông xuôi cái tình cảm mà mình giành cho em ấy, nếu ko thì sau này, mình sẽ hối hận cả đời…
Noel ơi, đến nhanh lên…
Chap 33:
Tối đó về nhà, nhắn cho trò ấy 1 tin:
“Thầy sẽ làm mọi thứ để khiến em ở lại, thầy sẽ ko bỏ cuộc đâu.”
“Em cũng ko biết nữa thầy ơi…”
Trong tim tôi giờ đây rất đau!!! Vi ơi, tại sao, tại sao em ko đấu tranh cho tình yêu của chính mình, tại sao em lại nhu nhược và buông xuôi như thế. Em ko biết rằng, điều đó càng làm cho chúng ta trở nên ngăn cách, mối quan hệ giữa chúng ta càng ngày càng xa hơn sao??? Em ko biết rằng, điều đó càng khiến cho anh nản lòng hơn, chỉ còn mình anh đấu tranh, níu giữ lại tình cảm giữa 2 người chúng ta. Mặc dù biết là rất khó khăn và vô vọng, nhưng đôi khi anh biết rằng, làm theo trái tim mình mách bảo thì anh sẽ ko bao giờ phải hối hận…
Quá chán nản, tôi đánh một giấc ngủ mê man cho tới sáng…
Cả ngày hôm sau, tôi ko ra gặp Vi, cũng ko nhắn một tin nào cho trò ấy, và…trò ấy cũng thế…
Cả 2 ngày sau cũng thế…
Tôi giờ đây chỉ mong sao Noel tới thật nhanh, cho tôi nói nỗi lòng của mình cho Vi biết, hi vọng rằng trò ấy sẽ đổi ý…
Mỗi ngày từ giờ đến noel sẽ là một khoảng thời gian tra tấn và áp lực đối với tôi, nhưng tôi biết rằng, mình phải chịu đựng, phải vượt qua, có như thế thì mới chứng tỏ được tình yêu của mình đối với Vi sâu sắc và mạnh mẽ…
…
Đã 7 ngày trôi qua mà tôi và Vi vẫn ko liên lạc gì với nhau, 7 ngày mà cứ như 1 tháng vậy, thật ko thể tin được, đây đúng là một kỉ lục chứ chả chơi…
Thật là tịch mịch, tôi đành là người mở đầu vậy…
Đành nhắn tin cho Vi: “Tối nay đi uống nước nha em…”
Khoảng 30ph sau thì em ấy mới reply: “Chắc ko được thầy ơi, mẹ em ko cho em đi nữa. Lúc trước mẹ còn định tịch thu điện thoại của em, may mà em quyết liệt đòi giữ lại, ko thì bây giờ thầy ko còn nhận được tin nhắn của em nữa…”
Tiếp thêm 1 tin nữa từ Vi: “Mấy ngày này em thấy mẹ khác hẳn, trở nên vui vẻ hơn những ngày trước, nhưng mỗi khi em định mở lời nói về chuyện của chúng ta thì…mẹ có vẻ khó chịu. Em nghĩ…có lẽ…chúng ta…nên ít gặp nhau thì tốt hơn thầy ơi…”
Tôi bàng hoàng nhắn tin lại: “Sao thế em, ko lẽ em đành vứt bỏ đi tình cảm của chúng mình, ko cho thầy cơ hội giành lấy em hay sao…”
“Mẹ em còn nói với em, nếu mà em quá dính líu đến thầy thì cấm cửa, ko cho em dùng điện thoại, thậm chí cấm cửa ko cho em ra ngoài. Bởi thế, chúng ta nên hạn chế qua lại thì tốt hơn thầy ơi…”
“Ko còn cách nào cứu vãn được ư???” – tôi nhắn cho em trong cơn đau đớn, chán chường.
“Em yêu mẹ nhiều lắm, cũng hơn 1 năm ko được gặp ba rồi. Ngày qua ngày, mẹ em sống cứ như người mất hồn, chỉ có em và anh trai là động lực giúp mẹ chịu đựng và vơi đi phần nào nỗi buồn. Nhưng anh biết ko, kể từ khi anh em mất, mẹ em càng suy sụp thêm, em có thể cảm nhận được nỗi đau ấy, thậm chí còn hơn cả em những ngày đó nữa cơ. Kể từ đó, em tự nhủ rằng, mình phải luôn bên mẹ, chăm sóc và quan tâm mẹ hơn, đồng nghĩa với việc áp lực đè nặng trên đôi vai em thêm gấp đôi, thậm chí gấp mười lần. Nếu sắp tới em ko đi cùng mẹ, thì…em cũng ko dám nghĩ tiếp nữa…”...