XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Hay Nói Yêu Em 7 Lần Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Bà quên rồi hả, giờ nhà chú bà có người ở rồi, làm sao mà đi được chứ – Nhỏ Phương nhắc nhỏ nhỏ.
Nụ cười trên mặt của Tùng Linh vụt tắt, nhỏ há miệng đáp:
- Ờ ha, chết rồi làm sao đây.
- Đơn giản thôi. Bà còn thiếu tui một cái vè xim ca nhạc mà, đưa cái vé của bà đây, tui cùng bạn trai sẽ đi xem – Nhỏ Phương ranh ma đáp.
- Đừng hòng. Cứ hẹn ở chỗ cũ đi, tui nhất định sẽ đến – Nhỏ bĩu môi đáp, ánh mắt long lanh lên, vẻ mặt đắc ý vô cùng.
Tuấn Anh ở thì sao, chỉ cần anh ta im miệng là được thôi mà. Nhưng để anh ta im miệng phải giả vờ kết thân với anh ta mới được.
Ra về, nhỏ liền chờ Tuấn Anh ngoài cổng, vừa thấy Tuấn Anh, nhỏ liền mĩm cười nói:
- Anh. Dù sao cũng về chung, anh cho em quá giang với nha.
Tuấn Anh nhìn thái độ nhỏ có chút khác lạ với ban sáng, nhưng cậu cũng không suy nghĩ nhiều liền gật đầu cho nhỏ ngồi lên xe chở về. Trên đường về, Tùng Linh hết lời ca tụng Tuấn Anh.
- trời ơi, em không ngờ anh lại giỏi đến thế nha. Nếu tụi bạn thân không nói, có lẽ em sẽ không biết anh giỏi đến như thế.
Tuấn Anh cứ nghĩ, cô nhóc này cũng giống như mấy cô gái cứ thấy trai đẹp học giỏi là sáp vào nịnh nọt nên chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Tùng Linh thấy mình tâng bốc Tuấn Anh đủ rồi bèn chuyển sang hước khác.
- Anh biết ba mẹ em rất khó đúng hay không. Lần đó em phải làm như vậy mới đi xem ca nhạc được, vậy mà lại không được xem, em tiếc vô cùng. Hôm nay em được tặng vé đi xem, có lẽ phài bắc qua bang công phòng chú nữa, anh đừng kể với ba má em có được hay không.
- Ừ…Yên tâm đi, anh không có hứng đi thọc gậy người khác như thế đâu.
- Yeah!!!!!!!!! Cám ơn anh rất nhiều, anh thật là tốt bụng.
Tuấn Anh nhếch miệng cười bí ẩn không đáp.
Tùng Linh cuối cùng êm xuôi coi ca nhạc trở về, điện thoại cả buổi cũng không reo, có nghĩa là ba mẹ nhỏ không hề biết chuyện nhỏ bỏ trốn, tức là Tuấn Anh rất giữ lời. Tùng Linh hớn hở mở cửa nhà chú rồi đi lên căn phòng có ban công gần với ban công phòng nhỏ, định bụng từ đó đi qua về phòng ngủ ma không biết quỷ không hay là xong. Nào ngờ…
Trên đời không ai học được chữ ngờ cả. Cái tên khôn đó không nói ba mẹ nhỏ, nhưng lại chơi khâm nhỏ bằng cách khác. Hắn đóng kín cửa phòng lại không cho nhỏ vô. Dù nhỏ có kêu thế nào Tuấn Anh cũng ngủ không đáp, mà nhỏ cũng không dám la lớn. huhu, đúng là khổ mà. Ngày mai ba mẹ sẽ biết được chuyện nhỏ trốn nhà đi chơi cho mà coi.
Tùng Linh thấy mình đang đứng giữa một nơi kì lạ, mặc trên mình bộ váy màu xanh phía trước váy có màu trắng, tóc nhỏ dài xõa xuống vai có màu vàng rực rất đẹp, còn cài một cái dây nơ điệu đàng. Khoan, sao trông nhỏ lúc này chẳng khác nào cô bé Alice lạc vào xứ thần tiên vậy nè.
Đã vậy bên tai còn nghe nhiều âm thanh ầm ĩ, giống như đội quân lá bài của nữ hoàng độc ác đang đánh trống hành quân vậy. Mà sao hành quân lại nghe như ở phía dưới bụng nhỏ vậy ta, chẳng lẽ nhỏ đã ăn phải bánh biến hình khổng lồ rồi hay sao. Ôi cha mẹ ơi, hình như nhỏ bị bọn lính này tập kích thì phải, bởi vì bụng nhỏ thấy khó chịu vô cùng, chắc lại bọn lính này phóng lao vào bụng đây. Đúng là khiến người ta nổi giận mà, coi bà đây dẫm đạp tụi bây thế nào nhé.
Nhỏ cúi đầu nhìn xuống, hoàn toàn không có quân lính nào hết, mà người nhỏ dường như còn thấp hơn cả ngọn cỏ. Hóa ra tiếng trống kia chính là tiếng cái bụng của nhỏ đang réo rắc biểu tình. Rồi Tùng linh nhìn thấy từ xa, có một bàn bày đầy thức ăn, còn có một con thỏ có cái đồng hồ ngối đó. Bụng đói khiến nhỏ mừng rỡ vội vàng lao ngay đến chiếc bàn, nhưng rồi nhỏ phát hiện nhỏ quá thấp bé so với cái bàn bèn cố gắng sức trèo lên, khi trèo lên được thì nhỏ thở không ra hơi luôn. Nhưng nghĩ đến con gà đang nằm bóc khói trên bàn, Tùng Linh bèn cô sức đi đến. Vậy mà khi nhỏ vừa chạm vào con gà lập tức đứng dậy bỏ chạy. Miếng ăn đã dâng tới miệng rồi mà không ăn được khiến nhỏ không cam tâm quyết chỉ đuổi theo cho bằng được. Đang lúc sắp chụp được con gà thì một con mèo bỗng nhiên xuất hiện, đây đúng là xứ sở thần tiên mà, nhưng nhỏ không quan tâm, quyết tâm phải ăn bàng được cái đùi gà, mặc dù cái đùi bự gấp mấy lần nhỏ lúc này. Con mèo bỗng nhìn nhỏ cười gian xảo một cái rồi búng tay một cái, Tùng Linh bị văng ra xa, có cái gì cứ chọt chọt vào mông của nhỏ rất khó chịu.
- Này, mau dậy đi. Trời sáng rồi.
Giọng ai nghe quen quá vậy trời, Tùng linh cố mở mắt ra, gương mặt của Tuấn Anh xuất hiện trước tầm mắt nhỏ khiến nhỏ giật cả, trợn mắt kêu lên:
- Đồ biến thái, ông dám xông vào phòng tôi.
- Bé cái miệng lại đi. Nhìn lại xem đây là nơi nào – Tuấn Anh lấy khăn lau lau mồ hôi đáp.
Tùng Linh nhìn xung quanh rồi nhớ lại, đêm qua nhỏ vào được nhà chú nhưng không vào được phòng Tuấn Anh thì làm sao mà trèo vô phòng của mình được. Phòng của chú thì khỏi nói rồi, cửa bị khóa là cái chắc, vì chú đề phòng nhỏ vào phòng nghịch phá làm hư máy móc của chú. Căn phòng lớn giống phòng của anh trai nhỏ thì tên Tuấn Anh ở, còn căn phòng nhỏ này, nhỏ đành vào ngủ tạm còn hơn là nằm ở ngoài so fa lạnh lẽo. Nhưng trong đây có giường mà không niệm hay bất cứ cái gì khiến nhỏ ngủ chẳng ngon chút nào hết, khắp người nhức mỏi vô cùng.
Tùng Linh ném ngay ánh mắt giết người về phía Tuấn Anh, thấy hắn ta bận áo thun, quần thể thao, mang giầu bata trắng, giống như vừa đi tập thể dục sáng trở về, nhỏ nhớ lại cái mông bị ai đó đạp đạp, thì nhìn trên đôi giày trắng kia, tuy rằng sáng bóng, nhưng đế giày rõ ràng có vệt đen. Vậy mà cái tên này dám cả gan dám dùng nó đạp nhỏ. Tùng linh tức giận bắt đầu hoạt động cái miệng của mình:
- Này cái tên khốn kia, tại sao tối hôm qua lại đóng cửa chứ hả, báo hại tôi không thể trở về phòng mình được, anh có biết hay không hả? Phải nằm ngủ cực khổ ở trên cái giường cứng hơn đá này, đã vậy còn không có mùng mền gối chiếu gì, mà trời thì lạnh lại nhiều muỗi. Tôi nói cho anh biết, nếu chẳng may tôi bị cảm lạnh hay bị sốt rét gì đó, tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu.
- Còn gào thét được như thế thì chắc chắn là không sao đâu, đừng lo – Tuấn Anh cười nhạt nói – Nếu anh mà là em, anh không có tâm trạng mắng người đâu, bởi vì đã tới giờ đi học rồi.
Tuấn Anh nhắc nhỏ mới nhớ, giờ trời đã sáng rồi nếu nhỏ còn không mau về phòng nữa thì mẹ nhỏ chắc chắn sẽ biết đêm qua nhỏ không ngủ trong phòng. Cũng tại cái tội lười của nhỏ mà thôi, huhu, phá nát hết mấy chục cái đồng hồ rồi. Ngày nào nhỏ cũng ca bài hát:” Một chút nữa thôi” và tắt đồng hồ báo thức để tiếp tục nướng.
Cho nên sau khi n lần đồng hồ hư và n triệu lần một chút nữa thôi, mẹ nhỏ quyết định tự mình đích thân kêu gọi đứa con gái nhớt thây của mình dậy.
- Mấy giờ rồi – Nhỏ hốt hoảng kêu lên rồi ngó dáo dát xung quanh.
- 6 giờ 10 phút – Tuấn Anh bình thản đưa tay nhìn đồng hồ mình đáp.
Trời ơi, nhỏ sắp tiêu tùng rồi, giờ này chắc chắn mẹ nhỏ đã phát hiện ra sự mất tích bí ẩn của con gái mình và chắc chắn đang dán lệnh truy nã rồi. Nhỏ phải mau chóng trèo qua ban công đi về phòng mình thôi. Nghĩ là làm liền, Tùng Linh liền lao ra ban công, nhưng vừa lao ra nhỏ đã lập tức ngồi thụp xuống rồi từ từ bò vào trong phòng Tuấn Anh. Bò vào trong phòng, nhỏ lấy tay vỗ vỗ ngực ra chiều vừa trải qua một cơn đau tim.
Tùng linh mếu máo nghĩ, giờ nhỏ phải làm sao đây cơ chứ. Ba nhỏ đang tập thể dục ở bên dưới, nều bây giờ mà bắc ván đi sang, chắc chắn ba nhỏ sẽ phát hiện ra ngay.
Không đi cũng chết, đi cũng chết. Tùng Linh cắn răng cắn lợi liếc Tuấn Anh một cái rồi lao ra khỏi phòng, đi ra ngoài bằng cửa chính. Thà mang tội chết, chứ nhất quyết bảo vệ cái bí mật nhỏ nhoi của mình để sau này còn có cơ hội chuồn ra ngoài chơi nữa chứ....
« Trước1...7891011...42Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ