↓↓ Truyện Hay Nói Yêu Em 7 Lần Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Cho nên sau khi n lần đồng hồ hư và n triệu lần một chút nữa thôi, mẹ nhỏ quyết định tự mình đích thân kêu gọi đứa con gái nhớt thây của mình dậy.
- Mấy giờ rồi – Nhỏ hốt hoảng kêu lên rồi ngó dáo dát xung quanh.
- 6 giờ 10 phút – Tuấn Anh bình thản đưa tay nhìn đồng hồ mình đáp.
Trời ơi, nhỏ sắp tiêu tùng rồi, giờ này chắc chắn mẹ nhỏ đã phát hiện ra sự mất tích bí ẩn của con gái mình và chắc chắn đang dán lệnh truy nã rồi. Nhỏ phải mau chóng trèo qua ban công đi về phòng mình thôi. Nghĩ là làm liền, Tùng Linh liền lao ra ban công, nhưng vừa lao ra nhỏ đã lập tức ngồi thụp xuống rồi từ từ bò vào trong phòng Tuấn Anh. Bò vào trong phòng, nhỏ lấy tay vỗ vỗ ngực ra chiều vừa trải qua một cơn đau tim.
Tùng linh mếu máo nghĩ, giờ nhỏ phải làm sao đây cơ chứ. Ba nhỏ đang tập thể dục ở bên dưới, nều bây giờ mà bắc ván đi sang, chắc chắn ba nhỏ sẽ phát hiện ra ngay.
Không đi cũng chết, đi cũng chết. Tùng Linh cắn răng cắn lợi liếc Tuấn Anh một cái rồi lao ra khỏi phòng, đi ra ngoài bằng cửa chính. Thà mang tội chết, chứ nhất quyết bảo vệ cái bí mật nhỏ nhoi của mình để sau này còn có cơ hội chuồn ra ngoài chơi nữa chứ.
Nhỏ vừa đi ra, thì thấy ba mẹ nhỏ đang nói chuyện với nhau.
- Tối qua con ăn xong, anh đã đi khóa cửa nhà rồi mà. Chìa khóa đặt trong phòng mình làm sao con đi ra ngoài được chứ – Ba Tùng linh ngạc nhiên nói.
Ba nhỏ vừa nói xong thì đã thấy nhỏ lao ra ngoài rồi, mẹ nhỏ thấy nhỏ lập tức quát lên:
- Con đã đi đâu hả.
- Dạ con – Tùng Linh tái mặt, tim nhỏ đập liên hồi. Coi như kiếp này đã tận rồi, cam tâm sống trong lao tù vậy, đành đợi kiếp sau mới quẫy vùng tiếp được. Tất cả cũng tại vì cái tên khốn kia.
- Nói mau, hôm qua con đã ở đâu? Sao sáng nay mẹ vào phòng không thấy con, tìm khắp nhà cũng không thấy – Nhìn sắc mặt chẳng khác nào hỏe diệm sơn của mẹ nhỏ, không phải nói là, sư tử hà đông và bà la sát còn kém xa, Tùng Linh biết cuộc đời mình sắp chấm dứt.
Đầu óc nhỏ cũng vì quá sợ hãi nhất thời chẳng tìm ra được lí do gì để bịa, giải thích cho lí do vắng mặt của mình. Đang khấn trời phật cho mẹ nhỏ xử tội nhẹ nhẹ thôi thì Tuấn Anh đã lên tiếng:
- Là con nhờ em ấy đưa con đi đến chỗ mọi người thường tập thể dục buổi sáng ạ. Tại con thấy chú sáng nào cũng tập thể dục hết, con thấy rất khâm phục và ngưỡng mộ chứ. Con thấy thanh niên như con cần phải học hỏi và thường xuyên luyện tập thể thao để có sức khỏe tốt hơn.
Nghe cái tên khốn này ca tụng ba nhỏ, khiến ba nhỏ khoái trí cười sảng khoái, nhỏ thật là ngức lỗ tai dễ sợ luôn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao hắn ta cũng là đang giúp mình nên nhỏ đành nín nhịn vậy. Bèn hùa theo bảo:
- Phải đó ba mẹ. Sáng nay con dạy sớm, thấy ba mở cửa ra ngoài, con cũng ra theo. Con dẫn anh ấy đi đến công viên để tập thể dục ạ.
Cũng may mắn là nhỏ ăn bận đơn giản vô cùng, nhìn vào thì đúng là bộ dạng thể thao. Cũng tại vì lần trước mắc váy đi trên tấm vàn bị cái tên này thấy, nên nhỏ cạch tới già, không dám ăn bận dễ bị chú ý nữa.
Cũng may, mẹ nhỏ không nghi ngờ, chỉ khẽ nhắc nhỏ:
- Con xem mà học hỏi theo anh Tuấn Anh kìa, xuyên năng tập thể dục để cơ thể khỏe mạnh.
- Dạ – Nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
- Thôi vào nhà ăn sáng đi rồi đi học kẻo trễ – Đương nhiên là mẹ nhỏ không nói với nhỏ mà là nói với cái tên khốn kia rồi. Vì hắn ta ở một mình cho nên mẹ nhỏ bèn bảo hắn ngày ngày qua nhà nhỏ ăn cơm ké.
Vừa thấy ba mẹ vào nhà, Tuấn Anh cũng chậm rãi bước theo sau, Tùng Linh đã kêu lên:
- Này!
- Anh!
- Kêu chó kêu mèo bằng anh, cũng đừng hòng tôi kêu anh bằng “anh”
- Vậy thì đành chịu thôi, chứ tất cả mọi người gặp anh đều phải kêu anh bằng anh cả… – Tuấn Anh cười bí hiểm ngừng lại vài giây rồi mới nói tiếp đầy thích thú – Bởi vì anh tên Tuấn Anh.
- Khụ khụ khụ… – Tùng Linh bị sặc vài cái, đúng là như vậy rồi, khốn khiếp thật – Tôi sẽ không cám ơn anh đã giúp đỡ đâu. Bởi vì chính anh đã hại tôi vào cảnh này. Anh là đồ thất hứa.
Tuấn Anh đang đi bỗng quay lại, nghiêng đầu hỏi:
- Anh thất hứa cái gì? Anh đã hứa sẽ không nói cho ba mẹ em hay chuyện em trốn nhà đi chơi bằng đường ban công mà.
- Vậy sao anh còn đóng cửa nữa chứ? Như vậy chẳng khác nào muốn hại tôi.
- Em đó, em là con gái mà trốn nhà đi chơi lại còn đi quá 10 giờ như thế. Có biết buổi tối ra đường rất nguy hiểm hay không hả, lỡ em có chuyện gì rồi thì sao, ba mẹ em sẽ buồn thế nào. Lần này anh còn giúp em che giấu, nhưng nếu em còn lén lút đi chơi quá giờ như thế, anh nhất định sẽ không giúp em nữa đâu. Tốt nhất là em nên từ bỏ cái trò trốn đi chơi như thế nữa đi.
Tuấn Anh nói một hơi dài dạy đời rồi đi thẳng vào nhà nhỏ khiến Tùng Linh nghẹn lời luôn. Tùng Linh nhìn theo bóng dáng của Tuấn Anh, nhỏ thề nhất định sẽ khiến tên này trả giả, bắt hắn phải hối hận vì đã làm nhỏ sống dở chết dỡ như thế này.
Chương 3: Hại người hại mình.
Tùng Linh tức giận nhìn Tuấn Anh từ tốn ăn sáng chung bàn với nhỏ sau khi vệ sinh và thay đồng phục xong đi xuống lầu. Ánh mắt nhỏ cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống kẻ trước mặt mình vậy. Thông thường trước ánh mắt này của nhỏ, tụi bạn thường cảm thấy ớn lạnh, ít nhất là chẳng thể nào nuốt được thứ gì. Vậy mà cái tên này nhìn thấy nhỏ còn cười cười nháy mắt, sau đó bình thản ăn như không có gì xảy ra.
- Ăn đi…ăn đi…ăn cho mắc ghẹn chết luôn đi – Nhỏ nhìn Tuấn Anh âm thầm nguyền rủa.
Sau cùng nhỏ thấy Tuấn Anh không thèm đếm xỉa gì mình, đành hậm hực ăn phần ăn sáng của mình, bánh bì với trứng ốp la. Tùng linh nhìn phần ăn của mình rồi nhìn lại phần ăn của Tuân Anh, rõ ràng có sự khác biệt quá chừng đi. Vì sao dĩa của nhỏ chỉ có một cái trứng ốp la, hai cái xúc xích. Còn dĩa của Tuấn Anh, lại có đến tận 2 cái trứng, 4 cây xúc xích, đã vậy cả dưa leo nhỏ cũng không bằng một góc của hắn ta.
- Mẹ – Tùng Linh nhẫn nhịn không được bèn quay đầu nhìn sang mẹ hỏi – Vì sao con chỉ có một cái trứng thế. Rốt cuộc con có phải con đẻ của mẹ hay không?
- Hỏi hay nhỉ. Con không phải con mẹ mà mẹ phải tốn tiền nuôi con à. Con đó, so với con Kitty cũng không bằng, mẹ thà nhận nó làm con còn hơn đẻ ra con – Mẹ nhỏ phủ phàng đáp, không cho nhỏ một chút cơ hội vùng vẫy nào, sau đó mẹ nhỏ lại nói tiếp, đã thương tinh thần quật khởi của nhỏ luôn, dập tắt không thương tiếc – Con là con gái, ăn nhiều quá làm gì. Đã ham ngủ còn ăn nhiều, lại lười tập thể dục, không khéo bụng bự ra, lại phải tốn tiền mua quần áo mới.
Trời ơi, có người mẹ nào như mẹ nhỏ không cơ chứ? Sao lại ở trước mặt người khác mà chê con gái mình thậm tệ như thế. Chả bì với mẹ của nhỏ Phương và Chi. Mẹ của người ta, thì che che dấu dấu khuyết điểm của con gái trước mặt người lạ, thậm chí chuyển khuyết điểm thành ưu điểm. Mẹ của nhỏ thì ngược lại, có bao nhiêu tật xấu nói ra một lần.
- Mẹ, con kể mẹ nghe câu chuyện hài này nhé – Tùng Linh đang ăn bỗng dừng lại nói.
- Ăn nhanh lên còn đi học, nói nhiều nữa là trễ bây giờ – Mẹ nhỏ liền lập tức cằn nhằn.
- Chỉ một phút thôi mà mẹ, hôm nay con quá giang anh Tuấn Anh đi học, sẽ không trễ đâu – Nhỏ cố tình kéo dài từ quá giang rồi liếc nhìn Tuấn Anh một cái, coi như một công hai chuyện. Thứ nhất, chắc chắn nể mặt ba mẹ nhỏ, tên này không thể từ chối chở nhỏ, nhỏ khỏi phải mất công đi bộ đến trường. Thứ hai, nhỏ muốn nhắc khéo mẹ một chút kẻo sau này mẹ nhỏ lại đi rêu rao tật xấu của nhỏ.
- Tuấn Anh, lát nữa con cho bé Linh quá giang đến trường dùm cô nha....