XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỷ Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Vừa nãy, chiếc xe đang lao với tốc độ tử thần bỗng lấn đường, đâm thẳng vào làn xe ngược chiều. BMW theo sau cũng không tránh khỏi liên lụy, vì trước đó, Hữu Phong cho xe phóng như vũ bão nên dù đã thắng gấp vẫn lao thẳng vào đám hỗn độn. Do bị ép từ cả hai phía trước sau, xe dẫn đầu của Minh Quý đã bị quẳng lên không trung và lật ngược như pha hành động kinh điển thường hay có trong những bộ phim bom tấn. Lửa dần bốc cháy quanh xe… mùi xăng, mùi máu quyện vào nhau đặc sánh.
Hữu Phong bị choáng nặng, trước mắt tối sầm nhưng vẫn cố không gục đầu bất tỉnh trên volant. Anh thấy đau, đau tới nỗi phải mím chặt môi để không bật ra bất cứ tiếng rên rỉ nào. Ý thức của anh còn nguyên vẹn nhưng thể xác thì lại quằn quại trong đau đớn và bất lực. Anh muốn cứu cô gái nhỏ ra khỏi chiếc xe chết tiệt đang bốc cháy kia! Vừa nãy, anh chỉ thấy mỗi Minh Quý nhảy ra… còn cô ngốc kia, bị mắc kẹt rồi!
Một phút trôi qua, có vài người kéo Hữu Phong ra khỏi xe BMW cũng bị lật. Anh thấy lờ mờ gần đó là đám đông nhốn nháo đang vây thành vòng tròn quanh xe của Minh Quý, họ liên tiếp gọi cảnh sát, cấp cứu.
- Trong xe còn có người! – Hữu Phong khẽ thều thào, lồng ngực quặn thắt từng cơn khiến anh ho ra máu.
- Xe sắp nổ rồi chàng trai! Không ai dám tới gần đâu. Mọi người đang đợi cứu hộ. Cậu cố lên!
- Tôi bảo trong xe còn có người!
- Ai không biết thế. Nhưng xe sắp nổ, cậu không nghe thấy sao? Chắc là cứu hộ tới liền thôi! Họ bị kẹt xe.
Mắt Hữu Phong hằn mạnh những vệt đỏ, anh gằn từng chữ:
- Ông cứu Vy rồi ông muốn gì tôi cũng cho. Còn nếu Vy có chuyện gì, tôi cho ông chết đấy!
- Ơ, Vy nào? Cậu đang nói gì thế?
Người đàn ông nhìn Hữu Phong lạ lẫm, cho là anh không được tỉnh táo nên mới ăn nói linh tinh. Còn Hữu Phong đã gần như lịm đi, anh khó nhọc mấp máy môi:
- Vy…
- Hả?
Tôi không nghe thấy cậu nói gì cả! Nói lại xem nào!
Đến lúc này, nửa chữ Hữu Phong cũng không thốt ra nổi nữa. Anh chỉ hất cằm, hướng ánh nhìn của người đàn ông tới chiếc xe đang cháy. Ông ta lại càng không hiểu, phẩy tay có ý bảo anh đừng tiếp tục Vy Vy gì đó nữa. Ông ta đỡ anh ngồi tạm xuống đường, mặt căng thẳng nhìn máu đang lan khắp mặt Hữu Phong.
- Khốn thật! Lũ y tá bác sĩ chết dí ở đâu rồi!
Mặc ông ta chửi rủa, Hữu Phong giữ hơi thở nhẹ, chầm chậm rút di động khỏi túi quần. Một bàn tay đỡ Hữu Phong ngồi vững, một giọng nói vừa nhẹ vừa quỉ quyệt rỉ vào tai anh:
- Cảm giác thế nào? Nhìn người tình bé bỏng của mình sắp chết mà không làm gì được ấy! Thiếu gia uy phong đâu rồi nhỉ, giờ ai thèm nghe cậu chứ! Cậu thua rồi! Đông Vy không sống được đâu, cô nàng ngốc tới mức thắt dây an toàn cũng chẳng cài nổi! Hahaha!
Hữu Phong chết lặng, chỉ kịp ấn số quản gia Lâm trước khi nhắm nghiền mắt…
Chap 59: Cổng thiên đường.
***
Biển cả mênh mông. Có cậu bé bất tỉnh trên bờ cát, cả người cậu đều dính máu. Chung quanh vắng lặng như chỉ có mỗi mình cậu tồn tại trên thế gian này.
Cậu cứ nằm bất động như thế kể từ lúc bình minh kéo nắng lan tràn cho đến lúc hoàng hôn gọi bóng đêm bừng tỉnh. Phải rất lâu sau, tưởng chừng như cả thế kỷ đã trôi qua, mới có ai đó tới gần cậu. Là người phụ nữ tuyệt đẹp, chỉ riêng mọi đường nét trên gương mặt bà đều buồn, đều sầu. Vóc dáng bà mỏng manh tựa làn khói, chân không đi mà lướt trên cát.
- Hữu Phong, con mở mắt ra nào! – Tiếng người phụ nữ thì thầm như tiếng sóng rì rào của biển khơi.
Tựa lời thần chú được truyền tới, cậu bé thức tỉnh ngay sau đó, vệt lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, đôi mắt xám tro từ từ mở ra. Cậu khó nhọc thều thào:
- Mẹ!
- Hữu Phong, con thật ngoan!
Ánh mắt người phụ nữ xa xăm tựa cánh buồm nhấp nhô ngoài biển khơi, bà nhìn cậu bé trìu mến:
- Phong có muốn đi với mẹ không?
Cậu bé chầm chậm gật đầu, đặt tay mình vào lòng bàn tay mẹ không chút do dự.
- Con ngoan lắm!
Sau lời khen ngợi của mẹ, cậu bé bỗng có cảm giác mình nhẹ bẫng chỉ tựa chiếc lông vũ vút cao lên không trung. Cậu thấy rõ ánh mặt trời rực rỡ, thấy rõ từng cụm mây trôi lững lờ. Những vệt máu trên người cậu biến mất một cách kỳ lạ.
Dường như cậu đang ở thiên đường, bởi chỉ có thiên đường mới không tồn tại đau đớn. Cậu chết rồi ư? Sao cũng được! Lúc này ngoài chói mắt ra, cậu không có chút cảm giác nào nữa hết!
- Chỉ cần bước vào Cổng thiên đường là con sẽ đến với thế giới của mẹ! – Người phụ nữ chỉ về cầu vồng bảy sắc lung linh giăng ngang trời.
- Vâng, mẹ! – Cậu bé ngoan ngoãn đáp.
- Nào, con yêu đến với mẹ!
Lúc này, người phụ nữ đã đứng sau cầu vồng, bà như trong suốt giữa bảy sắc màu tỏa sáng khắp nền trời. Bà chìa tay để con trai nắm, cười cưng nựng:
- Nào con!
Cậu bé bỗng sững người, có giọng nói trong veo rất đỗi quen thuộc đang vang vọng quanh đây khiến cú nhấc chân của cậu khựng lại. Cậu lắc đầu, đáy mắt xám tro ánh lên những tia sáng mạnh mẽ.
- Con từ chối mẹ sao hả Phong?
- Xin lỗi Người. Con đã hứa, phải bảo vệ Vy!
Một khoảng im lặng như trùm kín cả vũ trụ. Người phụ nữ khóc trong câm nín, những giọt nước mắ rơi khỏi gò má xanh xao, tan ra bao la. Ngay sau tiếng nấc nghẹn, bà xô mạnh Hữu Phong…
“Được rồi con trai. Hãy quay về thế giới của con nhưng nên nhớ rằng, con phải khiến người con gái ấy đau gấp ngàn lần những gì mẹ đã trải qua! Không được quên nỗi đau của mẹ nhé Hữu Phong!”
Bóng mỏng manh của người phụ nữ dần tan biến, chỉ còn tiếng nói âm u cùng con trai bà rơi khỏi tầng mây…
***
Hàng chục đôi mắt đồng loạt dõi chiếc máy đo tim trong câm lặng, trên mành hình, điện tâm đồ chạy một vạch thẳng tắp…
- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức!
Quản gia Lâm nhìn người bác sĩ đang cúi gập trước mình, ông bình tĩnh đặt câu hỏi:
- Ý ông là thế nào?
- Gia đình nên chuẩn bị…
- Ra ngoài hết cả đi! – Federer ngắt lời với ngữ khí lạnh tanh.
Chỉ phút chốc, phòng bệnh đã lặng như tờ. Những giọt khóc đều bị cơn đau thắt ép chặt trong tuyến lệ, không sao thoát ra nổi. Quản gia Lâm đứng thất thần, những ngón tay siết chặt. Thầy giám thị cúi gằm mặt, mắt đỏ hoe.
- Hai người nữa, đi ra đi!
Sau mệnh lệnh của người đứng đầu dòng họ quí tộc, chỉ mỗi thầy giám thị bước đi. Còn quản gia Lâm quì xuống ngay khi cánh cửa đóng lại, ông nghẹn tiếng:
- Tôi đáng chết, thưa chủ nhân!
- Ta bảo rồi, ông chỉ vờ trung thành với Richard, không được phép chiều ý nó. Ta đã cấm Richard quen cô bé đó rồi cơ mà!
- Tất cả là lỗi của tôi, thưa chủ nhân.
- Biết thế thì đi chết đi! – Federer hất cằm về phía cửa, nét mặt u tối.
- Vâng, thưa chủ nhân!
Một lần nữa, cánh cửa khép lại, đem mọi âm thanh dập tắt. Federer nắm bàn tay lạnh buốt của con trai, tim như vỡ thành hàng trăm hàng ngàn mảnh vụn. Ông khóc, lần thứ ba trong đời. Lần thứ nhất là khi mẹ Richard – người phụ nữ duy nhất ông thương yêu qua đời. Lần thứ hai là vào ba năm trước, khi Richard gặp nạn. Nạn đó ông gieo nhưng người gánh chịu đã chẳng phải là Richard nếu như anh không cứu vớt gia đình đáng chết đó! Thêm lần này nữa, con trai độc nhất của ông mất cả tính mạng chỉ vì đứa bé ấy…...
« Trước1...5354555657...82Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ