↓↓ Truyện Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỷ Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Ngày thơ bé, Minh Quý đã tưởng Federer chiều chuộng Richard hơn vì anh thua kém cậu ta. Muốn được người bố vĩ đại quan tâm nên Minh Quý đã luôn gắng hết sức để chứng tỏ mình hơn hẳn em trai, dù là việc cỏn con như ngoan ngoãn ăn uống chứ không kén ăn giống cậu em. Đối với mọi người xung quanh, anh luôn tỏ ra thật thân thiện, thật chuẩn mực, thật trái ngược với phong thái bất cần và nổi loạn của Richard.
Thế nhưng mà, hết thảy những điều đó chẳng đem tình thương của bố cho anh mà dần dần, chúng hình thành lớp ngụy trang thật hoàn hảo để che đậy con quỷ tham vọng, ích kỷ bên trong anh. Và chỉ duy nhất Hữu Phong biết anh chẳng phải thiên sứ như người khác vẫn lầm tưởng, cậu ta luôn buông lơi nét cười chế giễu và chọc điên anh nhằm để bóc mẽ con người thật của anh. Con người thật của Minh Quý… là đứa trẻ vẫn thường độ kị, ghen tị với cậu em trai cùng cha khác mẹ, vẫn thường thèm khát những thứ Richard có mà chẳng thể chiếm đoạt. Con người thật của Minh Quý, tóm lại là kẻ thua cuộc!
Kéttt!
Chàng trai đột ngột quay đầu xe khiến những phương tiện tham gia giao thông ở làn đường kế bên đồng loạt phanh gấp, tấp vội vào lề đường hệt những con thú hoang đang trốn chạy cuộc săn đuổi ghê rợn nào đó.
Minh Quý tăng tốc độ, lao đi nhanh hơn về hướng ngược lại. Anh dù thua cuộc lần này thì cũng phải đạp đổ chiến thắng của Đinh Hữu Phong! Anh sẽ không nằm yên trên thất bại như đã từng nữa, vì anh đã biết chính xác điểm yếu cậu ta…
Chap 57: Chạm tay vào tử thần.
***
Hữu Phong ngồi xuống cạnh cô gái nhỏ, ánh mắt lạnh lẽo phóng thẳng tới những vết bầm tím bám quanh cổ chân mảnh dẻ, bàn chân be bé co rúm lại dưới cơn đau.
- Có tới bệnh viện không?
- Không cần đâu! – Cô gái nhỏ đáp gọn lỏn, quay mặt đi nơi khác, không thèm nhìn cái người đã tàn nhẫn quẳng cô xuống đất.
- Thế mai Vy đi học kiểu gì? Lết à?
- Ừ, lết đấy! – Đông Vy bặm môi, tỏ ra bất cần.
- Tốt!
Hữu Phong đột nhiên xoa đầu cô nhóc, tia gian manh ánh lên trong đôi mắt xám tro và thấp thoáng sau nét mặt dửng dưng. Anh đều giọng:
- Vậy, Vy cứ lết nhé. Tôi đi đây!
Đi đâu cơ? Cô gái nhỏ đờ người, lơ ngơ nhìn theo đôi giày thể thao sọc đen cho tới lúc bóng dáng kiêu hãnh khuất dần sau bãi đỗ xe chật cứng… À! Thì ra là bỏ rơi cô…
Đông Vy suýt chút thì hét ầm vì quá giận, cục tức lúc nãy cô còn nuốt chưa trôi đã lại bị anh nhồi thêm cơn bực này nữa. Rõ ràng là anh tới đây với ý đồ chẳng tốt đẹp gì, anh vốn chỉ muốn giễu cợt sự ngốc nghếch của cô. Đông Vy thôi liên tưởng Hữu Phong tới Richard, dù hai người đều cứu vớt cô khỏi những cái hố nhưng phong thái của họ là hoàn toàn khác biệt. Người lạ chu đáo hơn, chuẩn bị bánh donut ngon lành, cử người đưa cô về tận trường chứ không vô tâm như cái người vô tình này, luôn đối xử với cô thật tệ!
“Tồi tệ! Đồ tồi! Đồ tồi tệ! Đồ tồi tệ! Đồ tồi, tồi tệ!…”
Trong lúc Đông Vy không ngừng nhại đi nhại lại mấy từ tồi tệ, một cánh tay chìa ra trước mặt cô nhóc, tỏ ý muốn nâng nhóc ta dậy nhưng bị hất ra. Đông Vy cáu tiết, chả thèm nhìn đã gắt loạn lên:
- Đồi tồi! Sao anh còn quay lại làm gì!
- Ồ! Ai đã làm em phải giận thế này?
Những thanh âm nhẹ nhàng tựa dải lụa mềm mượt chậm rãi tiến thẳng vào tai Đông Vy khiến cô đánh mất một nhịp thở, ngây người trong vài giây, thật từ từ… thật từ từ… cô gái nhỏ ngước đầu.
- A! Anh cũng tới đây sao?
Đông Vy cười gượng gạo để lấp liếm sự nhầm lẫn vừa rồi. Biết mình trông rất khó coi với kiểu ngồi bệt như ăn vạ trước khách sạn nên cô gái nhỏ vịn tay lên nền đất, cố đứng dậy. Cô không muốn người khác trông thấy sự khó khăn của cô, nhất là những người có quen biết. Một là vì sợ họ lo lắng, hai là vì sợ họ giúp đỡ. Nhưng với Đinh Hữu Phong thì lại khác, cô sẽ thoải mái than thở, tha vãn… như là ddag làm nũng.
- Vì em ở đây nên anh tới! Nào, về cùng anh!
- Về cùng anh?
- Phải! – Minh Quý mỉm cười, đã lường trước được biểu hiện kinh ngạc của cô gái nhỏ khi anh xuất hiện nên đôi môi mỏng như cánh anh đào chỉ việc thốt ra những gì sắp sẵn trong đầu từ trước – Thật xin lỗi! Lẽ ra anh nên có mặt sớm hơn, nếu vậy thì chắc là em không bị đau thế này! Giờ em theo anh tới bệnh viện, nhé!
Minh Quý có vẻ vội, nắm tay cô gái nhỏ kéo đi ngay khi vừa dứt lời. Xe BMW vẫn còn trong bãi đỗ, lúc chủ nhân của nó còn chưa trở lại thì anh phải nhanh chóng đưa cô nhóc này đi… vào chiếc bẫy mà anh giăng sẵn. Chiếc bẫy này tuyệt hơn nhiều nếu so với âm mưu của cô nàng má lúm. Anh chả cần người lạ nhúng tay vào để rồi hỏng việc, như đám côn đồ mà Tuệ Anh thuê, chúng chẳng phán biệt nổi đâu mới là vi khách thật sự. Đã thế còn canh gác ngoài cửa, không cho anh vào trong. Rõ một lũ ăn hại!
- Tại sao lại tới bệnh viện chứ? Em không muốn!
Đông Vy vùng ra khỏi cái nắm tay bất ngờ từ chàng trai trẻ. Bệnh viện đối với cô là một nơi khá nhạy cảm vì tại chính nơi ấy, mẹ đã rời bỏ cô sau quãng thời gian vật lộn với căn bệnh tim ác tính. Và cũng chính nơi ấy, cô gặp lại Minh Quý sau lần hai người ăn cùng nhau tại quán vỉa hè. Tại bệnh viện, anh thăm người nhà còn Đông Vy chăm mẹ. Rồi vì quá túng thiếu mà cô buộc phải mượn tiền anh, cho tới giờ vẫn chưa trả! Số tiền ấy, cô đã góp đủ nhưng lại ngần ngừ, không dám đưa cho anh vì sợ anh nhận ra cô nhóc hôm nào cứ lủi thủi, vật vờ trong bệnh viện. Chẳng biết sao, Đông Vy lại không muốn Minh Quý nhận ra là hai người có quen nhau từ trước.
- Không muốn nhưng em phải đi. Vì em bị thương, nếu không sớm điều trị sẽ rất nguy hiểm!
- Không sao đâu! Em về ngủ là ổn thôi!
- Anh chưa nói hết!
Cô gái nhỏ càng bướng bỉnh thì Minh Quý lại càng kiên quyết, anh vừa kéo cô đi vừa nhấn mạnh từng chữ:
- Tuệ Anh là bạn em đúng không? Cô ấy bị tai nạn rồi!
Tuấn Dương thở nặng nề,vòm ngực rắn chắc lộ ra sau chiếc áo
phông đẫm mồ hôi. Anh nắm chặt tay người đang nằm trên giường bệnh,
nhìn cô đau đớn khi vừa trải qua cuộc phẫu thuật kéo dài hàng
tiếng đồng hồ để giữ lại sinh mạng trước cơn thèm muốn của tử
thần. Càng thương cô bao nhiêu thì anh càng giận bố mẹ cô bấy
nhiêu, dù họ có khó khăn tới đâu cũng không được phép mang con cái...