Old school Easter eggs.
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỷ Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Hiệu trưởng vẫn không xuất hiện nhưng chất giọng quyền uy từ khu vực ban giám hiệu thảy vào khắp học viện những âm sắc lạnh, tựa hồ như tiếng gió rít từ vực thẳm xa xăm…
“ Nếu công bằng, các em đã không là thành viên Trung Anh. Học viện nhận sự đầu tư, hỗ trợ từ gia đình các em nhưng không chấp nhận sự đần độn hay những trò bồng bột. Tôi sẽ trả lại gấp đôi khoản tiền mà bố mẹ các em đã cung cấp để bồi thường. Và đừng phun ra bất kỳ điều dối trá nào về Trung Anh nhé những công tử, tiểu thư ăn hại! Còn trái lời, okay, tôi sẽ rất vui khi trực tiếp chỉ các em đâu là địa ngục để nhảy vào. ”
Chap 22: Sắc đỏ đe dọa. Sắc trắng biến mất.
Vì thế, cô chẳng thèm ghen tị với nàng lọ lem. Cứ cho nàng ta hoàng tử của cổ tích đi! Còn đã bước ra ngoài đời thực, chờ đợi là mất tăm, yếu thế là thua cuộc!
***
Chuông đầu giờ réo đúng vào lúc Tuệ Anh đổ rạp xuống phần lối đi giữa hai dãy bàn.
Như cuốn phim quay chậm không âm thanh, toàn bộ học sinh có mặt vào lúc đó đều nhất loạt hướng mắt về phía thân người mập mạp bỗng nhiên ngã dúi khỏi chỗ ngồi.
Tiếng thủy tinh vào nhau chỉ trong giây lát đã biến sắc mặt của mọi người từ ngỡ ngàng sang kinh hoàng.
Một dòng chảy đỏ tươi lan trên nền trơn bóng của lớp học như con rắn độc vừa chui ra khỏi vết cứa sâu từ cổ tay đang duỗi thẳng. Kế bên là những mảnh vỡ của chiếc vòng sau cú ngã đường đột, chúng đâm sâu vào tay người chủ nhân còn ngất lịm.
Phái mạnh luôn thật linh hoạt trong những tình huống thế này. Trong lúc các bạn gái bịt miệng kinh hãi thì Tuệ Anh đã được bế lên.
- Đi xuống phòng y tế!
Những thân người cao to vây thành một đoàn như hộ tống. Dãy hành lang bắt đầu đón thêm trận ồn ào, nếu không phải vì giờ học đang diễn ra thì mọi người đã ào hẳn khỏi lớp.
Cơn hoảng hốt đã vơi đi, đám nữ sinh cũng liền tất bật chạy theo, để lại lớp học một trống trải và hai người bạn…
Đông Vy đứng bất động, mùi máu phảng phất như những bàn tay vô hình siết chặt lấy chân cô.
Cử động với cô lúc này là điều không thể,ngay cả đến đôi mắt cũng chẳng biết đường nhắm lại dù cảnh tượng này khiến sống lưng cô lạnh toát.
Cô gái nhỏ đang bất lực trước những sợ hãi của chính mình, vật quan trọng nhất nằm trong cơ thể cô đang đau quặn.
Máu. Sắc đỏ gợi về một nỗi đau tột cùng.
Đau. Nó chưa phải là cảm giác tiêu cực nhất nếu so với sự tê liệt hoàn toàn của tim và từng thớ thịt.Phải…đối với Đông Vy, đau đến nay đã thành vị tầm thường.
Tay cô gái nhỏ co chặt, cổ họng nghẹn ứ không thốt nổi một câu.
Cô chợt nhận ra, máu đáng sợ là vì màu đỏ của chúng ám chỉ điềm gở hoặc báo hiệu cho sự đánh đổi nào đó.
Tim Đông Vy giật mạnh, cơ mặt co quắp lại cùng làn da tái xanh dị thường.
Nhìn qua người bạn còn lại thay cho lời chào, cô gái nhỏ bước đi trong chút khó hiểu.
Thanh Ngân biết tới thắc mắc của cô gái nhỏ, hoa khôi khối 11 làm vẻ mặt lo buồn:
- Tớ sẽ trình bày với thầy về lý do vắng mặt của các bạn lớp mình và dọn sạch nơi này.
- Ừ. Bọn mình sẽ về nhanh thôi.
Thanh Ngân thầm coi thường khi cô gái nhỏ không còn phân vân về sự ở lại này nữa. Lúc chỉ còn một mình, nụ cười xã giao vừa bày ra biến thành nét cong đầy mỉa mai.
Không chần chừ thêm nữa, cô nữ sinh ranh ma đến ngay bàn học của người bạn gặp rủi ro ban nãy, bàn tay sơn móng đỏ chộp nhanh lấy tấm thiệp mang màu xanh trang nhã.
Đôi mắt tinh nhạy của cô đã không bỏ sót chi tiết này!
Cô biết Tuệ Anh vẫn liên tục giấu quà của nữ sinh tội nghiệp kia nhưng vẫn chưa vội lôi chuyện này ra trước học viện.
Cô ghét Đông Vy, muốn hại cô ta thì cũng dễ, chỉ có điều, cô ta còn đang lợi dụng được.
Hơn ai hết, cô ta là người có khả năng dẫn Thanh Ngân tới nhân vật huyền bí kia.
Khi phát hiện ra có người tặng quà bí mật, tư duy của cô chỉ hướng về mỗi Đinh Hữu Phong.
Xét theo giá trị và số lượng độc của mỗi món quà, chỉ những ai thật tầm cỡ mới lấy về ngay như thế được.
Số học sinh là con cái tỷ phú, triệu phú ở Trung Anh này hơn 10 người. Nhưng ngoài Gió Quỷ ra, ai trong số này có khả năng duy trì khi đối tượng không mảy may biết tới.
Nếu thật sự để ý Đông Vy, ai đó phải nhận ra là cô nàng chưa bao giờ sử dụng món hàng mới này cả kia chứ.
Chỉ Gió Quỷ mới thế! Hẳn là anh đang có mục đích riêng như vờn mồi trêu đùa chẳng hạn. Cô rồi sẽ lần ra! Anh rồi sẽ là của cô!
Rất buồn cười khi nói rằng chỉ ai điên mới có suy nghĩ Hữu Phong thích Đông Vy áp đặt vào đây nhưng thật là vậy. Càng vô cảm càng máu lạnh thì sự tồn tại của tình yêu đã thụt lùi về con số âm. Tức là không!
Thanh Ngân cũng từng vậy, cô đã chẳng để ai vào mắt. Không tên con trai nào xứng với chiếc đầu thông minh, ngoại hình chuẩn đẹp như cô. Vị trí của cô cao như thế, đám con trai không vươn tới được.
Về tình cảm, cô chỉ kiêu một ít thôi. Đòi hỏi quyền lợi là điều hoàn toàn đúng đắn.
Là con gái, cô cần bờ vai để tựa. Muốn thế, người ấy phải hơn cô mới có thể mang cho cô sự yên ổn.
Chỉ Đinh Hữu Phong mới khiến cô muốn yêu…
Còn anh, cá chắc là sẽ không ai chạm vào được tim sắt đá ấy.
Anh quá siêu phàm nên người xung quanh dù có giỏi cỡ nào cũng bị anh xếp vào hạng kém cỏi, đáng khinh rẻ. Làm sao yêu?
Thanh Ngân hiểu. Nhưng anh vẫn phải tuân theo quy luật sống và cô sẽ là người anh chọn để gắn kết với mình – kẻ giỏi nhất trong số kia.
Vì thế, cô chẳng thèm ghen tị với nàng lọ lem. Cứ cho nàng ta hoàng tử của cổ tích đi! Còn đã bước ra ngoài đời thực, chờ đợi là mất tăm, yếu thế là thua cuộc!
Thanh Ngân nhặt tấm thiệp, soi thật kỹ những dòng chữ trên lớp giấy đẹp đẽ.
Chữ cuối vừa nuốt gọn, đôi môi đỏ thẫm run nhẹ.
Giật mình. Nàng hoa khôi vội cho tay vào gầm bàn, tóm lấy hộp quà nhỏ xinh và gấp gáp mở nó ra.
Cô nàng khá mất bình tĩnh.
Chiếc nơ tóc đáng yêu nằm yên lặng, đánh thẳng vào thị giác của Thanh Ngân một đòn trêu chọc. Nó đã phủ nhận hết mọi dự đoán của cô nàng từ trước đến nay.
Thanh Ngân đá mạnh vào chân ghế, cô khó chấp nhận việc mình mắc phải sai lầm ngay từ toan tính đầu tiên…
Richard – anh ta có thể là ai!
“ Này xấu xí, đừng nhát ma người khác. Tóc của em sao xù quá thế? Biết không, so với nhím bù xù, em còn gớm hơn. Em rốt cuộc là con gì?
Richard
. ”
***
Suốt buổi học sáng, Đông Vy ngồi canh chừng phòng y tế.
Bạn cùng lớp có nhắc, cô cũng ở lỳ. Đối với họ, Tuệ Anh đơn thuần chỉ là sự tồn tại của một người mà họ biết tới nên không mấy quan trọng nhưng Đông Vy khác.
Tại nơi lạ lẫm này, cô từng muốn trốn chạy ra sao khi ai cũng quay lưng về phía cô.Đã từng cô đơn thế nào khi cứ một mình tha thẩn khắp sân trường?Cô đã vượt qua là nhờ ai?
Tuệ Anh, Hạ An là hai người thân thiết nhất mà cô có được lúc này. Hai người chính thức dẫn dắt cô vào cộng đồng. Nhờ họ, cô mới hoà nhập. Nhờ họ, cô mới bớt lạc lõng…...
« Trước1...2122232425...82Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ