↓↓ Truyện Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỷ Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Đi nào Đông Vy! Tớ sẽ giới thiệu với cậu một anh chàng siêu thú vị.
Thanh Ngân sà vào bàn Đông Vy khi hồi chuông chỉ mới reo. Đứng trước luồng sáng hắt từ cửa kính, làn da trắng ngần của cô nàng gần như trong suốt.
- Tuệ Anh, cậu đi với…
- Không!!!
Tuệ Anh gắt lớn, ném thẳng vào lời đề nghị của Thanh Ngân câu từ chối thô kệch.
Mặc kệ những ánh mắt đổ dồn về phía mình, cô bạn mập nuốt gọn viên kẹo ngọt và lôi từ balô chiếc máy tỉnh bảng thân thuộc.
Bạn học trong lớp kéo nhau ra hành lang, vài người tỏ ý bực bội, vài người lắc đầu ngao ngán…trong những câu xì xầm đang lan truyền, từ “ mập ” được kháo tưng bừng, lôi kéo mọi câu chuyện đều phải hướng đến chủ đề nóng hổi này.
Cô bạn mập bỗng trở nên kỳ lạ,ngoài giờ học, cô bạn chỉ ngồi lỳ tại chỗ và ôm khư khư rạp phim mini. Biểu hiện như người trầm cảm!
Những quan tâm từ bạn bè trong lớp đều được cô ghi nhận nhưng chuyện mà cô đang vướng phải thì là vấn đề riêng tư.
Vài câu hỏi thăm dò được tung ra, có lúc, Tuệ Anh trả lời vô thưởng vô phạt, có lúc, hét vào mặt người khác như vừa rồi.
Có lẽ, cô bạn mập đang theo chế độ ăn kiêng khắc nghiệt nào đó!
Đông Vy cũng nghĩ như vậy. Tuệ Anh gần đây có gầy hơn, dễ thấy nhất là hai má lúm đồng tiền, chẳng cần tới nụ cười mà vẫn hiện thật xinh!
Cô bạn không thay đổi thái độ với Đông Vy, mối quan hệ giữa hai người vẫn rất thân thiết.
Tuệ Anh nhất quyết giữ bí mật nên Đông Vy tôn trọng nhưng cô sẽ để ý tới cô bạn nhiều hơn.
Cô gái nhỏ khá bối rối trước nụ cười niềm nở của Thanh Ngân, tay đặt dưới gầm bạn vặn vẹo vào nhau.
- Tớ không đi nữa đâu Thanh Ngân ạ. Tớ sống khác lắm, sẽ làm mất vui mọi người.
- Đừng nói thế chứ!
Cô hoa khôi gạt phắt, toan nắm cô gái nhỏ kéo đi như thường lệ thì Tuệ Anh giữ lại, quắc mắt:
- Này bạn, chuột nhắt bảo không thích đấy thôi!
- Đông Vy chỉ ngại chút chút, tớ lo được.
Ánh mắt Thanh Ngân rực lên, những móng nhọn bấm thật sâu vào cổ tay mảnh dẻ của Đông Vy là bằng chứng cho cơn tức giận mà nàng hoa khôi lấp liếm.
Nét mặt cô nàng vẫn vui tươi, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, yểu điệu khiến khối người lầm tưởng.
Cô gái nhỏ rụt tay về, đè cứng rắn vào đôi mắt, nhìn thẳng vào Thanh Ngân:
- Tớ không đi được! Xin lỗi cậu nhé!
Nụ cười ngưng đọng trong vài giây ngỡ ngàng, Thanh Ngân buông lơi những ngón tay, giọng nhẹ tênh:
- Ừ. Tớ muốn giúp cậu, không cần thì thôi nhé.
- Cậu sẽ không giận tớ chứ?
- Đông Vy, tớ sao có thể giận cậu. Cả Tuệ Anh nữa! – Thanh Ngân nhìn hai cô bạn trìu mến, giọng máy móc như phát ra từ cuốn băng ghi âm – Tớ đi ăn trưa thôi! Hai cậu vui nhé!
Đông Vy giật thỏi socola khỏi cô bạn mập, vẫy tay chào cô hoa khôi đã đi tới cửa lớp.
Ngoài hành lang vắng vẻ, cô nữ sinh vuốt làn tóc êm mượt, cười khẩy.
- Tôi giận à? Không hề! Tôi căm thù đấy, bọn khờ khạo.
Chap 19: Lên đạn cho phát súng đầu tiên!
Vẫn thế…nắm bắt được hết thảy mọi điều như đọc một cuốn sách.Người khác chưa kịp lật sang trang mới, anh đã gập nó lại vì biết trước đoạn kết.
***
Chiều muộn lộng gió, làn không khí mịt mờ bởi vô số bụi cát được quẳng vào.
Vài bóng người thưa thớt trên sân lát gạch rộng thoai thoải, tiếng bước chân nhỏ dần và tắt hẳn khi bộ đồng phục Trung Anh khuất sau cánh cổng vàng kim.
Giờ tan học là vách ngăn giữa ồn ào và im ắng, trao trả khoảng lặng cho học viện.
Đông Vy nhắm mắt nhắm mũi, chân rảo bước thật nhanh, khuôn mặt nhỏ thó lấp sau đám tóc dày buông tự do khi chiếc dây thun đã bị gió cuỗm mất.
Cô gái nhỏ cắm mặt xuống đất, đầu chúi hẳn về trước thích thú với trò nhìn mũi giày của mình lúc di chuyển.
Tính đến nay là hơn một tuần lễ Đông Vy làm việc tại văn phòng của thầy giám thị.Công việc của cô khá đơn giản, không khó khăn như cô vẫn luôn mặc định về vấn đề kiếm tiền và có tiền.
Vào mỗi sáng sớm, pha tách cà phê nóng, trưa sẽ ghé qua căng tin chọn lấy giỏ hoa quả tươi và dọn dẹp văn phòng lúc xế chiều.
Ngoài danh sách những việc mang tính đều đặn kia thì đôi lần, cô gái nhỏ tới thư viện, tìm tài liệu giúp thầy.
Chuỗi ngày phẳng lặng này vẫn không đem chút bình ổn nào cho cô gái nhỏ mà ngược lại, gây nỗi bất an và đeo bám cô thật dai dẳng.
Đông Vy đã quen với những nỗ lực không ngừng nghỉ, phải gồng mình, phải guồng chân chạy khi bắt tay vào bất kể việc gì nên sự nhàn hạ lúc này như gài sẵn cạm bẫy. Rồi ngày nào đó, trận giông bão cũng sẽ ập tới. Cô lúc ấy liệu có chống đỡ nổi khi để bản thân quá quen với yên ổn?
- Hey, nhím bù xù! Đợi anh, đợi anh với.
Hơi thở gấp gáp xen tiếng gọi dồn dập vẳng đến tai Đông Vy, tựa hồ lời truy đuổi rùng rợn khiến cô gái nhỏ giật bắn mình.
Ngoái đầu vứt cho Tuấn Dương cái nhìn thù hằn rồi bặm môi lao đi.
- Nhím bù xù, em đừng chạy! Đợi anh mau!
- Đông Vy, đứng lại ngay!
Đông Vy bỏ hết ngoài tai, cởi nhanh giày cầm nơi tay vì sợ phần đế sẽ bong ra. Với cô, giày dởm là chỉ để hoàn thiện phần nhìn, muốn che chắn đôi chân thì không đủ bền chắc!
Lẽ ra, cô gái nhỏ chẳng phải chạy, chỉ việc đóng vai câm điếc là xong. Thích nữa thì xả thẳng vào Tuấn Dương triệu câu chỉ trích nhưng cô không thể lãng phí quỹ thời
gian vốn đã rất hạn hẹp của mình!
Cô sẽ bị thầy giám thị tống cổ nếu tới muộn!
Thầy có thể giúp đỡ, dành cho cô chút quan tâm nhưng đừng gây ra bất kỳ sai sót nào, tuyệt đối ĐỪNG!
Kinh nghiệm này cô rút ra từ lần bị thầy khiển trách thậm tệ chỉ vì lỡ tay cho quá nhiều đường vào cà phê.
“ Gì thế này hả Đông Vy? Em cho tôi uống nước đường hay sao! Thứ này sẽ giúp tôi tỉnh táo à? Bài học nào đã dạy em như thế? Thử lục trong đống kiến thức của em tôi xem nào ”
“ Quá chểnh mảng, sao nhãng. Em thế này là không tôn trọng tôi và công việc hiện tại! May mắn muốn là có ư? Cơ hội là do em tự tạo ra ư? Em đáp lại người nâng đỡ em thế này ư? ”
“ Một nhầm lẫn nhỏ nhặt cũng có thể dẫn đến sai lầm to lớn.Một thiếu sót bé ti cũng dễ gây nên thất bại. Em hiểu chứ Đông Vy? ”
Đúng thế! Cuộc sống chịu ném cho cô sự ưu đãi thì phải biết nâng niu và tận dụng tới cùng.
Lúc Tuấn Dương đuổi kịp, toan níu cô gái nhỏ lại thì dáng mảnh dẻ của Đông Vy đã vụt mất ngay trước tầm mắt của anh, hay đúng hơn là, bị che lấp sau bóng người cao ráo.
- Chà, màn đuổi bắt ấn tượng đấy!
Một giọng nam nhẹ nhàng cất lên, êm tai hệt như tiếng chim chóc gọi ban mai bừng tỉnh.Mang chút yên bình gửi vào không gian ngập gió.
Tuấn Dương ngạc nhiên. Không hẳn vì sự xuất hiện đường đột của nam sinh vắng mặt suốt ba tháng vừa qua, trí tò mò của anh đang hướng về hình ảnh lúc cậu ta kéo nhím con ra sau lưng.
Rõ ràng đang xen vào chuyện của anh một cách trắng trợn!
- Liên quan gì tới cậu!
- Tôi bảo liên quan sao?
- Cậu đâu có nói. Nhưng cậu muốn thế! Nếu cậu không liên quan, tránh ra đi!
Tuấn Dương gằn giọng, tia thù hằn phủ kín đôi mắt hẹp dài. Hai cúc áo đầu tiên được cởi bỏ, để lộ vòm ngực rắn rỏi.
- Cậu lại thế rồi!
Tay Tuấn Dương co lại vì tức giận, hung hãn gào to:
- Tôi bảo cậu tránh ra! Ngay đi, Hồ Minh Quý!
Gương mặt gây mê hoặc của nam sinh hiện thoáng qua nét khó chịu nhưng vội tắt ngấm khi Đông Vy bước ra, nhìn anh kinh ngạc.
Đôi môi mỏng như cánh anh đào vẽ nụ cười yêu chiều gửi đến cô gái nhỏ, đưa tay vén những lọn tóc rối tung của cô thật dịu dàng.
- Cậu hãy tránh xa Đông Vy! Vì cô ấy thuộc về tôi!
***
Giai điệu của bản nhạc cổ điển phiêu cùng hương ngọt thơm từ giỏ gỗ đựng đầy trái cây....