XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Hay Tôi, Em - 2 Thế Giới Voz Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Những giấc mơ về em. Lúc ấy là thứ làm Tôi cảm thấy hạnh phúc nhất. Tuy nó chỉ là mơ, là ảo ảnh ko có thực. Nhưng ít ra nó đã giúp Tôi trải qua nhiều khoảng thời gian cảm thấy buồn vì xa gia đình, cảm thấy hẫng hụt vì cuộc sống của 1 sinh viên ko như những thứ Tôi từng lầm tưởng. Môi trường mới, hoàn cảnh mới và cả những thực tế cả tốt và xấu đều lần lượt phơi bày. Vẫn nụ cười ấy, vẫn ánh mắt ấy, vẫn dáng người như thế. Như ngày xưa…Những giấc mơ chợt đến, chợt đi. Cố tìm cách níu kéo nó, thử 1 lần làm nó diễn ra theo ý mình. Điều khiển giấc mơ hạnh phúc ấy, chưa một lần Tôi có thể làm đc…Tỉnh dậy, toát mồ hôi. Lạnh người, nhưng cảm giác dễ chịu nhẽ nhõm vì đc sống lại những kỷ niệm. Đc gặp lại người con gái ấy…Nhưng ko hiểu sao lần nào cũng chỉ dừng lại ở khung cảnh: Tôi nắm tay Em đi trên con đường, cứ đi như vậy. Mỗi lúc Tôi muốn dừng lại, ngước nhìn em, muốn ôm Em trong vòng tay thì giấc mơ vụt tắt. Hay tự nhiên có 1 cái gì đó xen vào khiến nó theo 1 chiều hướng khác…Có khi thật tệ…Thậm chí, Tôi đã ghi lại những lần diễn ra. Ngày tháng, rồi nội dung mà còn lờ mờ nhớ được. Nhưng cho đến bây giờ, cũng như những sms của em, Tôi ko đủ can đảm để mở ra đọc lại xem mình đã viết gì nữa.
Chap 9: Gặp lại.
Vậy là đã bao năm rồi? Câu hỏi này có lẽ đã quá thừa thãi và ngu ngốc rồi…Một người luôn nghĩ về quá khứ thì phải chăng hiện tại họ không hạnh phúc. Tôi từng nói rằng: Chưa có gì làm mà bản thân dám tự tin mà nói rằng đó là đam mê. Vẫn là trách nhiệm. Khi bé thì nghĩ đó là trách nhiệm với cha mẹ. Lớn thì nghĩ đó không phải 1 cái gì đó quá đỗi to lớn và sâu xa. Vì bản thân, vì 1 cái gia đình nhỏ bé trong tương lai…
Đời còn dài lắm con ơi! Tôi còn nhớ như in câu nói của Bố. Không phủ nhận rằng mình có trách bố về 1 số chuyện, nhưng Tôi cũng hiểu rằng để là cái cột trụ (theo 1 nghĩa nào đó) thì người đàn ông phải rất cố gắng. Một kẻ hay bị tác động bên ngoài đánh gục như Tôi liệu có lúc nào trộm nghĩ rồi sau này mình sẽ phải làm như thế nào, mình sẽ gặp những gì và giải quyết nó ra sao…để bao bọc 1 cái gì đó?
Tôi cũng không biết nếu không gặp lại em thì cuộc sống lúc này sẽ như thế nào…tốt lên hay xấu đi. Chỉ chắc chắn rằng nỗi nhớ ngày càng dạt dào mà thôi. Nó như con song phía dưới, sẽ nhô cao khi gặp đá ngầm. Vậy chăng khi khó khan, tuyệt vọng nhất thì em như 1 niềm tin, hy vọng sống không?
2009…Lạng Sơn, những ngày cuối tháng 1. Khí trời se lạnh đặc trưng cho không gian ngày tết. Năm đầu tiên trở thành sinh viên…nếm trải cảm giác xa nhà. Những ngày đoàn tụ sao mà thật quý báu. Nhà chỉ còn chị 2 và bố mẹ nhưng tình cảm của Tôi với gia đình thì chắc chắn đã hơn rất nhiều ngày còn ở nhà. Có lẽ khi đi xa, khi va vấp nhiều rồi thì con người ta bỗng thấy thèm khát sự yên bình dịu dàng của 1 mái nhà quen thuộc, đã gắn bó bao năm.
Một cái tết có lẽ rất khác những cái tết đã từng trải qua. Là sinh viên rồi mà. Bạn bè đi học trước 1 năm thì giờ đây tuy muộn nhưng có lẽ mình đã nghĩ bằng chúng nó được phần nào. Chưa tết năm nào Tôi đi chơi cùng bạn bè lớp cũ…vì một là bận trốn ba mẹ đi game, hai là tự ti (đã nói mà chẳng làm được) nên luôn tìm những lí do khước từ. Cuộc sống xa nhà đã dậy 2 chữ: giao lưu – như là 1 phần quan trọng của cuộc sống và công việc sau này, bản thân thằng sinh viên năm 1 như Tôi lúc đó đã nghĩ đơn giản là như vậy…
Cho đến bây giờ vẫn rất buồn cười. Vì bố rất hay trêu Tôi với em. Vì lúc trước hồi cấp 2 bố có ở trong hội cha mẹ học của lớp. Có quen biết qua mẹ em. Lúc nào về nhà ông cũng bảo: Con trai đã có ai chưa? Hay tán luôn con bà hội phó lúc trước đi ^^. Nó trắng trẻo dễ thương, hơi thấp 1 tí những chẳng sao…Mỗi lần bố nhắc, lại thấy quặn lòng. Nhớ lại những lời nói khi xưa ấy. Thấm thoắt mà đã 4 năm rưỡi rồi không gặp lại. Có lẽ trái tim Tôi đã không thể kiên định để rồi gặp lại, để xót xa. Nhưng quãng thời gian về sau này (sẽ đề cập đến trong những chap sau) thì Tôi chắc chắn đó có trớ trêu của số phận, sự khó hiểu trong em và sự tình cờ 1 cách quá ngẫu nhiên…Phải chăng cả cuộc đời này, Tôi chẳng thể quên em, dứt bỏ hình em để kiếm tìm 1 cái gì đó cho riêng mình?
28/01/2009…mùng 3 tết âm. Lũ bạn cấp 2 rủ đi chúc tết. Ùh thì đi. Nhưng chẳng thể ngờ nhà đầu tiên chúng nó chọn lại là nhà em. Cách nhà Tôi chỉ khoảng 300-400m. Một thoáng đã đến…ngôi nhà 3 tầng kiên cố rộng rãi, 2 mặt đường. Có vẻ nó không hề thay đổi, đã quen thuộc lắm. Bởi chẳng biết bao nhiêu lần nhìn trân trân vào nó rồi. Mỗi lần đạp xe đạp đi qua. Tuy cố vù thật nhanh nhưng vẫn là cái cảm giác mong cái bóng hình kia thoáng xuất hiện…có lúc là ảo ảnh, cũng có lúc nó xuất hiện thật đấy nhưng sao chẳng thể dám 1 lần làm 1 cái gì đó hơn là lẳng lặng nhìn, lẳng lặng mà quay đi.
Tốp xe đỗ xịch trước sân nhà em. Sau hồi chuông…Tim Tôi như nín lặng, vỡ tan. Tự dằn lòng mình rằng: Đã lâu lắm rồi, quá khứ rồi, chẳng còn gì nữa đâu. Đừng để người ta thấy mình khó xử. Giữa lúc đầu thì trống rỗng thì 1 giọng nói quen thuộc cất lên: Vào nhà đi chứ Th…Tôi chẳng hiểu sao mình lại làm cái động tác là lui cui dắt xe lên để tránh ánh mắt của em. Tránh cả cái khoảnh khắc 2 đôi mắt kia sẽ gặp nhau. Vào nhà sau cùng. Ngồi phịch xuống cái chỗ duy nhất còn lại trên ghế. Đảo mắt quanh khắp nhà mà chưa bao giờ Tôi dám bước chân vào. Ngước lên nhìn cái hình người kia. 1m5 không khá lên là bao sau từng ấy năm, mái tóc dài buông ngang lưng, 1 nụ cười ẩn hiện trên khuôn mặt tròn, đôi gọng kính…Không hề thay đổi sao hay vì chính tâm trí đã khắc quá sâu hình bóng ấy đến nỗi giờ đây không thể nào nhận biết đâu là thực đâu là hư nữa. Những lời lẽ dù văn hoa thế nào thì cũng sẽ là sáo rỗng và không thể đầy đủ để miêu tả tâm trạng bản thân lúc này. Chỉ biết rằng: Tim như vỡ tan vì quá hp ngày gặp lại. Từng ấy năm…chưa bao giờ em gần như vậy.
Có vẻ em cũng như Tôi…rất ít liên lạc cùng lớp. Rồi 1 thằng bảo em thử chỉ tên từng người xem có nhớ không? Lần lượt…cuối cùng đến Tôi. Chẳng hiểu sao giọng em trùng xuống. Cảm giác vẫn còn? Kỉ niệm cũ đang trở lại? Hay em cũng như Tôi – chưa bao giờ quên những khoảnh khắc ngày trc. Dù so lúc ấy với bây giờ thì quả là 1 sự khập khiễng mà không gì có thể bù vào nổi. Sau mấy câu nói chuyện xã giao…lại tiếp tục lặng lẽ nhìn em, cố gắng thu tất cả vào tâm trí. Không chừng, rất lâu sau này nữa mới gặp lại thì sao…Em học tận trong Sài Gòn, CĐ Hải Quan. Mỗi năm về nhà có 2 lần vào dịp tết và hè. Giọng nghe lơ lớ…Tôi khẽ mỉm cười. Sống ở cái nơi đất khách quê người, gần 1200km khoảng cách, bao nỗi niềm chắc Tôi không thể biết hết đc chứ chưa nói đến đồng cảm đc gì. “Đâu có biết đâu? Hở? Đó là mấy câu em quen hay nói…”
Tham lam…câu bản thân và mấy thằng bạn hay nhận xét về con gái. Ừ, thì cs sinh viên thiếu thốn đủ bề. Quẩn quanh vẫn là tiền. Càng xa nhà bao nhiêu, cs này càng xám xịt bấy nhiêu…mà đúng ra là cs chẳng có màu gì hết. Chỉ là cảm giác mà thôi. Chính cái suy nghĩ về tiền, về thực tế cuộc sống lắm cái phũ phàng và khôi hài…thì con người ta đâu thể mãi giữ cái suy nghĩ tốt, để có cảm giác rằng nó màu xanh…Con gái muốn 1 bờ vai thật vững chãi để có thể cảm thấy tin tưởng, muốn cả tiền nữa…cái suy nghĩ khô khốc và khắc nghiệt ấy càng ngày càng hằn sâu (ít nhất là ở cái thời điểm Tôi đang kể thì nó cũng sâu lắm rồi). Nhưng ở đời vốn vậy mà, đàn ông đàn bà cũng vậy thôi…điều mà Tôi cảm thấy xót xa đau đớn nhất đó là: Tại sao có những người lại gieo dắt hy vọng cho kẻ khác, để rồi bỏ mặc họ? Tại sao con người ko thể nói thật lòng, có 1 sự rõ ràng với nhau? Chẳng kẻ nào sống trên đời mà không có 1 niềm tin và hy vọng…nhưng sao có thể tưởng tượng rằng: Bạn tung 1 cái phao cho 1 người sắp chết đuối. Cái phao ấy có lỗ rò, nó xịt dần và người đó lại phải tự bơi. Bơi 1 mình…Em, có nhiều lúc Tôi đã nghĩ rằng: Em nâng Tôi lên thì chính Em lại dìm Tôi xuống. Cuối cùng Tôi nhận ra rằng: Tôi chẳng là ai cả. 1 thằng quá hoài niệm ngu ngốc mà thôi…Có những lúc nghĩ lại về chuyện này, bản thân thằng con trai ấy đã nghĩ như vậy…Dành tình cảm đặc biêt? Tôi có phải đang ngộ nhận để tự an ủi và khỏa lấp và ngăn cản lí trí đang muốn quay đi không?...
« Trước1...7891011...13Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ