↓↓ Truyện Hay Tôi, Em - 2 Thế Giới Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Vậy là lại đi…lần này một đứa bạn gái tranh đèo em đi. Tôi cũng chẳng còn cách nào khác…Và ngồi sau xe lúc này cũng là 1 người. Cũng có thể nói là 1 kỉ niệm khác với Tôi. Cao ráo hơn, có phần xinh hơn em…lúc trước Tôi cũng có chút tình cảm với người ấy. Nhưng có lẽ chỉ là bồng bột và suy nghĩ của trẻ con…Nó kết thúc nhanh chóng, ko để lại ấn tượng sâu đậm, ko thể là hình bóng ám ảnh Tôi lâu như em đc. Cho đến bây giờ, Tôi vẫn không thể tự trả lời: lúc đó em có 1 chút gì đó g.h.e.n nên mới xử sự với mình như thế. Hay là Tôi đã quá tin vào 1 cái gì đó – cái mà Tôi đã nhắc đến nói không biết bao nhiêu lần rồi: xưa và cũ, quá khứ và xa vời, hiện tại và thực tế phũ phàng…Câu chuyện cũ ở quán karaoke mỗi lần nhớ lại, không gì khác hơn là 1 nỗi đau nơi trái tim, dằn vặt của tâm trí, nhiều câu hỏi về em mà đến giờ vẫn không-thể-tự-trả-lời hay theo 1 cách mà nhiều người bạn vẫn bảo Tôi câu trả lời thì bản thân đã có sẵn, chỉ là chưa hay không-thể-chấp-nhận. 1 sự cố chấp cố hữu của lí trí và trái tim? Hay đó là bởi vì: đi hết cả cuộc đời này thì Tôi cũng chẳng đủ can đảm và niềm tin để bắt đầu 1 tình cảm khác cho riêng mình?
Quán Sắc màu…nhớ mang máng là cái phòng tầng 2 ở trong cùng. Khoảng 14 người. Em ngồi cùng mấy đứa con gái, Tôi lại chọn chỗ đối diện với em. Lại nhìn, ngắm nét mặt em cũng thấy vui vui. Lâu lắm rồi mới thấy em cười…nhiều như thế. Em cận khá nặng…vẫn nhớ cái cảm giác nhìn mắt em khi bỏ kính ra. Phải gọi như thế nào nhỉ? Ánh mắt ấy trông sâu thẳm, có nét buồn nhưng vẫn đẹp vô cùng, phải nói là hút tâm trí người đối diện. Còn nụ cười khi có đôi gọng kính…có lẽ như câu mà Tôi rất thích dùng lúc trước viết văn: Nụ cười như mùa thu tỏa nắng ^^. Rồi nghe em hát…Nhưng rồi thì điều Tôi không ngờ đc, đúng hơn là không bao giờ sẽ nghĩ ngày hôm nay, ngày mà nghĩ sẽ vô cùng đẹp và đáng nhớ…ngày hôm nay sẽ kết thúc như vậy, 1 kết thúc như vậy. Vẫn công nhận là mình không phải là thằng kiềm chế giỏi…Thằng bạn mới đến. Học cùng lớp cấp 2 và cấp 3 thì chung lớp với em. Cái cảm giác Tôi có sau đó, tắc nghẹn đến nỗi không nói nổi lời nào nữa…Em thản nhiên đùa nghịch với nó, rồi đủ trò. Tôi không chắc đó có phải ghen hay không…chỉ là cảm thấy bức bối, nghẹn ngào xen thất vọng và buồn – nỗi buồn không phương cách nào có thể diễn tả hết được. Cho dù sau này, Tôi biết rằng em và nó cũng chẳng có gì với nhau…và Tôi không thể biện minh cho nhửng xử sự của mình sau đó. Nhưng có ai hiểu cho Tôi? Có ai hiểu sự thất vọng lúc đó của Tôi? Quá yêu em? Tình cảm đối với em quá lớn đã làm lu mờ tất cả. Bao năm qua, nỗi nhớ em, nỗi đau quá khứ ngủ yên thì ngày hôm nay lại bùng cháy…không thể dồn nén được nữa…
Rượu? Đã có ai ngồi một mình mà tự cầm chén lên tự uống…cảm giác cái vị đắng, cay và nồng của men. Từng chén, từng chén…Tôi chưa thử mà chắc cũng ko bao giờ dám thử cái cảm giác ngồi một mình. Đã uống là phải được nói…Không được nói thì phí rượu rồi. Mình nói cho mình mình nghe thì con ra thể thống gì nữa ^^. Uống 1 mình thì đúng chưa thử nhưng chỉ 1 mình uống thì đó là lần đầu tiên…Gọi ra 2 lít rượu. Sương mai – không nặng nhưng cũng ko phải là nhẹ. Mới đầu còn mời mỗi thằng 1 chén…hình như có 4 thằng. Dừng lại, ngước nhìn em một lần. Cái cảm giác đau lại trào lên trong tâm trí. Rót vào cốc và tự mình uống.
Uống? Và như 1 thằng điên…không phải cảm giác sĩ diện, muốn chứng tỏ 1 điều ngu ngốc nào đó, cũng ko phải muốn nói Tôi đang giận em. Tôi chỉ nghĩ lúc ấy rượu sẽ làm mình bình tĩnh, rượu sẽ đè nén nỗi đau và buồn đang cồn cào. Sốc…chắc lần đầu uống nhiều như thế. Với 1 thằng 1m68, thân hình còi cọc lúc đó chỉ khoảng 48kg lại ít thể dục thể thao, ít rượu chè…cái cốc gần 1/3 của chai nửa lít có vẻ vẫn quá sức. Đầu nóng bừng, nhưng mặt vẫn không đến nỗi đỏ gay. Bất giác, bắt gặp ánh mắt em nhìn Tôi…Tôi không nói gì, uống tiếp mặc lũ bạn can ngăn…chỉ nhìn trân trân về phía em. Em không còn cười đùa với thằng kia nữa. Em cảm thấy có lỗi với Tôi chăng?
Thuốc? Lần đầu tiên cầm đến điếu thuốc. Ngẫm nghĩ lại nhiều lúc thấy khá là hài hước. Trước kia thì Tôi không thể chịu nổi khói thuốc. Bệnh viêm mũi dị ứng bị từ nhỏ…Nhưng khi uống rượu vào, cảm thấy thèm 1 điếu. Trc vẫn nghe lũ bạn bảo rằng: uống xong có tí khói vào là rất dễ chịu…có lẽ vậy. Còn giờ đây, cảm thấy nó đắng ngắt…Chúng nó ngăn Tôi uống nốt chỗ rượu còn lại. Chắc cũng chỉ còn khoảng chưa đến ½ lít nữa. Hơn 1 lít vào người, không còn thấy buồn, chắc nó đã dịu lại, chỉ còn thấy trống rỗng tất cả. Dí míc vào tay, em lớp trưởng bắt tôi hát. Hài thật…Lắc đầu và bỏ ra ngoài Tôi vẫn nghe sau lưng vang lên giai điệu bài Dường như ta đã…
Mây buồn trôi mãi, trôi về nơi xa
Mây cũng tiếc nuối tình chúng ta những ngày qua
Mây buồn tha thiết, áng mây trôi đi lặng lẽ
Cuộc tình ngày nào nay thôi cũng trùng xa mãi
Ngoài kia mưa đã rơi như giọt nước mắt không lời
Tình yêu đó sẽ mãi chỉ là giấc mơ như ngày thơ
Thôi đừng xa cách, thôi tình đã mất,
Em quay lưng cho nước mắt dâng tràn đôi mi
Mây buồn trôi mãi, trôi về nơi xa
Mây cũng tiếc nuối tình chúng ta những ngày qua
Mây buồn tha thiết, áng mây trôi đi lặng lẽ
Cuộc tình ngày nào nay thôi cũng trùng xa mãi
Phòng hát cũng tan sau đó khoảng 15 phút…lục tục ra lấy xe để đi về. Tôi dắt ra xe cuối, và chống chân đứng đợi. Vì chắc chắn phải đưa mấy đứa con gái không mang xe về. Vẫn tỉnh, nhưng rượu chắc giờ ngấm. Hơi gió nữa, cảm giác ớn lạnh dọc sống lưng xua bớt đi cái nóng bức của hơi cồn. Chắc đứa nào cũng sợ đi xe Tôi bây giờ ^^. Cũng phải thôi, khi không đi cùng thằng điên điên lại đang say, lỡ ra thì…Tôi thấy em ngần ngừ và cuối cùng không hiểu sao ngoan ngoãn ngồi sau xe. Khẽ níu lưng áo và bảo Tôi đi chậm thôi không lạnh. Lũ bạn cứ bảo em lái thay Tôi nhưng Tôi biết Tôi còn đủ tỉnh táo để đi và không đời nào làm vậy, cả chuyện em không quen đi xe số vì chiều cao hạn chế của mình nữa…Một phần vì rượu lúc này đã ngấm dần, hơi váng đầu, Tôi cảm thấy nhẹ bẫng. Chân tay đã mất đi một phần cảm giác nhưng vẫn nghe lời…Tôi cố đi chậm, tìm cách tách dần ra khỏi nhóm bạn. Em sợ xảy ra chuyện gì, hay muốn đi cùng lũ bạn Tôi cũng chẳng rõ nữa, cứ bắt Tôi phải đi cùng tốp kia…
Cuối cùng thì đã đến đoạn ngã tư…nhóm đã tan dần. Còn cách nhà em khoảng 500m nữa. Tôi đột ngột rẽ sang đường khác…em ban đầu tưởng Tôi làm gì, hỏi dồn sau lưng: Kìa, sai đường rồi. Không say đấy chứ? Không trả lời, Tôi cứ đi. Trong đầu nghĩ: vẫn sẽ đưa em về nhà, chỉ là nới rộng khoảng cách ra một chút…khoảng 2km. Tôi muốn nói với em những lời phải nói, những lời mà có lẽ khi tỉnh táo Tôi chẳng đủ can đảm…Tôi không nhớ hết đã nói với em những gì, đã hét, đã gào lên những gì…Cảm thấy mình đang là 1 thằng hề, bị đùa bỡn…Tôi đã nói rất nhiều trên đoạn đường ấy. “Th có biết tớ đã nhớ th như thế nào không? Th có biết bao năm đã qua nhưng trong tâm trí tớ vẫn vẹn nguyên hình bóng của bạn không? Th có biết những dằn vặt, khổ tâm của tớ mỗi khi nhớ đến bạn không? Th có biết tại sao từ sau lần ấy tớ đã không một lần gặp lại Th không?…” Tôi cũng không rõ lúc ấy ở đằng sau lưng, em như thế nào. Hình như em nói điều gì đó, ngập ngừng, không nghe rõ…Tai tôi đang ù ù đi. Tay chân đã không còn cảm giác, lúc này chỉ theo cảm tính mà đi. Tôi không muốn điều gì xảy ra với em cả. Câu cuối cùng Tôi nói trước khi dừng ở nhà em là: “Chắc lời mời đi chơi riêng của tớ hôm nay là vô giá trị rồi. Nó chẳng là gì cả, cũng ko quan trọng với bất cứ ai cả”. Sau câu nói đó, tôi định sẽ phóng thật nhanh đi…Em níu tay Tôi: “Đừng nói thế, dù sao…”. Hơi ngập ngừng: “Hay là vào nhà Th đã. Đang say thế này đi nguy hiểm lắm”. Em thương hại Tôi? Lúc đó Tôi chỉ nghĩ được như thế. “ Mình ngại lắm, tớ không muốn người nhà Th trông thấy tớ lúc này. Tệ lắm đúng không? ” “ Có gì mà phải ngại. Cũng có ai đâu…” “ Sao lại không có ai” “ Thì chỉ có mẹ, chị và em Th thôi mà ”…Tôi quyết định là mình sẽ không thể vào. Vào thì sẽ nói gì, làm gì. Có khi còn tệ hơn nữa. “ Không sao…mình vẫn tự về nhà được. Đã đưa bạn về được thì tớ cũng tự về được”…Em chỉ nhìn Tôi, không đáp. “ Cho mình 1 tấm ảnh Th, lần cuối được không?” “ Cái mà gì mà cuối với chả đầu” “ Nói nghe khó hiểu quá à”…Tôi không đáp, móc con di động cùi ra. Tóc hơi rối vì đi gió nhưng trông em vẫn rất xinh. Hai má ửng hồng…chắc vì lúc ở quán có uống 1 chút rượu. Nghĩ vậy, Tôi đưa di động lên ngắm…Em cười – có lẽ đây là lần cuối cùng em cười vì Tôi, yêu cầu của 1 thằng đang có men trong người. Tôi còn cố nài em thêm 1 pô nữa nhưng nàng ko chịu =)), cố phá....