↓↓ Lời Trần Tình Của Một Ả Điếm Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
“Hihi, thằng xạo ke, chứ mày không thèm à”
“Thôi im lặng, để tao tấp xe vào lề rồi alo cho con Huệ xem sao”
…Đang gọi điện
…Đang gọi điện
…Đang gọi điện
Em bấm số gọi cho Huệ, đến cuộc thứ 3 thì vẫn không ai nhấc máy đầu bên kia, em mới nghĩ là chắc em nó đang ngủ thiệt rồi. Thế là em bèn gọi thử cho con Trâm xem sao. Bất ngờ thì con Trâm nhấc máy trả lời:
“Alo, Trâm hả”
“Dạ anh, có chuyện gì không anh”
“Ủa tụi em đang ngủ hả, có Huệ đó không, sao anh gọi huệ không bắt máy”
“Huệ đi tối qua đến giờ chưa về anh ơi” (Em suy nghĩ không biết chuyện gì xảy ra)
“Ủa kỳ vậy, em biết nó đi đâu không”
“Em không rõ nữa, hôm qua em đi làm về vẫn chưa thấy Huệ trở về”
“Chắc có chuyện gì rồi, giờ em rãnh không, đi câu cá với bọn anh cho vui, tiện bàn xem bé Huệ đã đi đâu”
“Thế bọn anh đang ở đâu vậy, có gần chỗ bọn em không”
“Em đi thì anh kêu thằng đệ qua chở đi”
“Dạ, vậy anh qua phòng trọ chở em đi, em không có xe”
“Ok em, em chuẩn bị đi, khi nào tới có người alo”
Vừa dứt lời thì em thông báo cho thằng Bình biết rằng con Trâm sẽ đi, thoáng thấy khuôn mặt của cu cậu sáng rực lên, cười tít mắt như một thằng lâu ngày không gặp gái. Thật, em không biết có phải nó thích con Trâm hay không, nhưng em hi vọng rằng nó nên tránh xa những cô gái như con Trâm ra. Mắc công mẹ nó biết được sẽ buồn bã mà tự vẫn mất. Dù sao mẹ nó đã chịu quá nhiều nỗi đau rồi, bà đâu thể nào chấp nhận được con trai mình quen gái mại dâm cơ chứ.
Em tiếp tục đèo thằng Bình tới khu giải trí câu cá đã xác định trước đó, xong em mới dặn thằng Bình lái xe tới khu nhà trọ của con Trâm để đón nó, còn em đi vào trong kiếm chỗ ngồi nghỉ ngơi chút xíu, thật ra trong thâm tâm em lúc đó rất lo lắng cho bé Na. Em không biết chuyện gì đã xảy ra với nhỏ, kiểu này chắc đợi con Trâm đến rồi hỏi cho ra lẻ.
Trong lúc đợi chờ bọn kia tới, em đã câu được 2,3 con cá khá to, nhưng sau đó lại thả xuống nước vì mắc công tốn tiền. Chỗ này câu xong rồi ra cân ký chứ không phải cứ câu được bao nhiêu là thuộc về mình, nói chung chủ yếu là câu để giải trí thôi. Mà cũng tội nghiệp cho mấy con cá, có nhiều thằng như em, cứ câu lên rồi thả xuống riết con cá nó đuối sức, chết tươi nổi lềnh bềnh trên nước, thật sự em cảm thấy có lỗi với hành động này. Em dự định lát 2 đứa kia vô sẽ dặn tụi nó câu lên rồi đem vô cân làm thịt ăn luôn, vậy còn đỡ mắc tội hơn là câu lên thả xuống.
Ngồi đợi hơn 45 phút thì thằng Bình và con Trâm bất ngờ ló cái mặt mốc bọn nó vô. Thằng Bình thì em không nói, còn con Trâm thì ôi thôi, hôm nay nó mặc cái quần đùi phải nói là “không thể nào ngắn” hơn được nữa. Chân của nó không dài lắm nhưng làn da trắng nõn của nó, cộng với chiếc quần đùi ngắn đã khiến một đám đứa con trai trong quán đưa mắt nhìn theo, tất nhiên trong đó có em, lol. Nói chung nhìn em nó rất tươi, với em thì nó chỉ kém sắc hơn bé Na một chút xíu thôi, nhưng như thế là đủ “giết người” rồi. Cũng chẳng trách được thằng Bình nếu nó có cảm tình với con Trâm, con bé đáng yêu thế kia mà, nhìn nó ai nghĩ nó là con ả bán dâm chứ, nom cứ như một cô học sinh cấp 3 trong độ tuổi mơn mởn, đú đỡn.
“Sao lâu thế ku” (Em hỏi thằng Bình)
“Lâu gì, từ đây qua đó cũng xa chết mồ chứ có gần đâu”
“Hay là mày giả vờ đi chậm để được chở em nó haha” (Em nói nhỏ vào tai thằng Bình)
“Cái đệt, mày phán bừa tao tát cho vêu mồm”
…
“Vào đây ngồi đi em” (Em quay sang nói với con Trâm)
“Sao, anh tưởng em đang ngủ, không đi được chứ”
“Thì em đang ngủ đấy thôi, điện thoại anh gọi làm em giật mình quá nên dậy luôn”
“Ơ hoá ra em đổ thừa lỗi cho anh à hỹ hỹ”
“Hihi hỗng có, tại em cũng ham vui nên đi thôi”
“À mà nè em, Huệ vẫn chưa về phòng trọ nữa hả”
“Dạ chưa anh, em nghĩ chắc không có gì đâu, anh đừng lo quá”
“Sao lại không lo được, dù sao tụi em cũng là bạn của anh mà, bạn mất tích thì phải lo chứ”
“Em kể cho anh nghe chuyện này, anh đừng giận nhé, chuyện là vậy nè…”
Chap 17: Cuộc gọi lạ.
Ở chap trước, em, thằng Bình và con Trâm đã cùng đi câu cá với nhau tại một khu vui chơi tại Bình quới, Thanh Đa. Tại đây, em đã được con Trâm tiết lộ vì sao bé Huệ lại mất tích từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa về.
“Nè, em kể cho anh nghe chuyện này anh đừng buồn nhé, chuyện là vậy nè. Gần đây em có nghe một thông tin là có một ông nào giàu lắm, bỏ tiền ra bao Huệ trong 2,3 tháng gì đó”.
“Là sao em, có phải như kiểu bao trọn gói gì không” (Em hỏi rõ con Trâm)
“Dạ, kiểu vậy đó anh, nói đúng hơn là gái bao đó, tức là trong thời gian được bao, Huệ chỉ phục vụ duy nhất ông ta thôi, nếu đi với người khác, ổng mà biết được là ổng không bao nữa, thậm chí ổng đánh luôn”
“Thế em biết ông ta trông như thế nào không, nghe em nói vậy chắc ổng cũng lớn tuổi hả”
“Dạ, tối qua em có thấy ổng đi xe hơi đến phòng trọ đón Na, nhìn ổng chắc cỡ 40 thôi, trông kiểu như đại gia đó”.
“Ủa chứ bao Huệ suốt ngày hay sao mà giờ vẫn chưa thấy nhỏ về”
“Cái này em không biết rõ, em chỉ biết là khi nào ổng gọi điện thì Huệ phải có mặt”
“Em có biết một tháng ổng trả cho bé Na bao nhiêu tiền không”
“Chuyện này chuyện riêng của Huệ, em không rõ. Nhưng chắc có lẽ nhiều hơn số tiền mà tụi em kiếm được trong những lần đi khách lẻ tẻ”.
“Ùa, anh cám ơn em, anh chỉ hơi lo cho nhỏ thôi, cũng trẻ người non dạ, sợ Huệ bị thằng nào nó lừa thôi. Thôi tụi mình chơi tiếp đi”
Sau khi biết được một chút thông tin liên quan đến vụ Huệ mất tích đêm qua, em chợt nghĩ ra một viễn cảnh, đó là chắc thằng cha đó thuê một cái nhà nhỏ, rồi kêu bé Huệ vào đó ở tạm. Rồi cứ mỗi lần ổng đi làm hay đi đâu về, ổng sẽ ghé qua đó để “tò tí te” với Huệ, kiểu như mấy bộ phim Đại gia và chân dài đó.
Qua điều này, em chỉ cảm thấy thương cho bé Huệ hơn là trách nàng, bởi vì có lẽ tiền bạc đã làm che mắt, cám dỗ một cô bé mới 18 tuổi như nàng, hoặc có lẽ nàng đang thật sự cần một số tiền lớn nào đó để gửi về cho mẹ và các em dưới quê chẳng hạn. Với em, điều này cũng không có gì quá đáng, vì là gái bán dâm mà, mấy ẻm cũng cần khách hàng, khách nào trả tiền nhiều hơn thì phải phục vụngười ta chu đáo, không làm thì chết đói nhăn răng à. Đấy là chưa kể, ở đây còn được thằng cha này bao cho chỗ ăn, chỗ ở 2,3 tháng nữa thì còn gì bằng, chung quy lại cũng là bán thân, phục vụ một người hay nhiều người cũng như nhau mà thôi.
Trò chuyện với con Trâm xong thì tụi em tạm gác chuyện Huệ qua một bên để dành thời gian câu cá giải trí. Em với Huệ dù sao cũng chỉ mới là bạn bè của nhau thôi, dính dáng, tò mò tới chuyện riêng của người ta cũng kỳ, lạng quạng nó kêu mình nhiều chuyện này nọ thì nhọ.
Hôm ấy, đồng hồ đánh lúc 9 giờ mấy10 giờ sáng, thời tiết rất oi bức, ra chỗ này câu cá coi bộ hết sức lý tưởng, vừa vui vừa tránh được cái nóng như vỡ mặt mùa hè. Cũng xin phép mô tả sơ về địa điểm nơi bọn em đang ngồi. Nó là những túp lều bằng mái lá xếp theo dãy, được thiết kế dành cho những nhóm người nhỏ, hoặc gia đình ngồi vây quần bên nhau rồi ăn uống nhậu nhẹt. Xung quanh có mắc thêm mấy cái võng để cho ai mệt hay xỉn có thể nằm nghỉ ngơi. Ở mặt trước là một con hồ lớn, ai muốn câu cá thì ra ngoài thuê cần, hoặc có thể tự mang theo cần câu riêng.
“Ê Bình, nãy mày giấu mấy lon bia trong ba lô đó” (Thằng Bình đang ngồi bệt xuống đất chỗ bờ hồ, cầm cái cần câu đưa lên đưa xuống làm cái cc gì ấy)
“Đem có 4 lon thôi, nhưng không có lạnh đâu”
“Ok, cứ câu tiếp đi, để tao kêu đồ ăn rồi kêu thêm chục chai bia nữa, trời này uống bia ướp lạnh thì còn gì bằng”
“Ùa, vậy mày tiếp con Trâm giùm tao nhé, tao phải câu xong 1 em cá lớn thì mới lên được”...