↓↓ Lời Trần Tình Của Một Ả Điếm Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Buổi sáng ngày hôm sau, chị em tôi thức dậy sớm hơn mọi hôm, tôi chuẩn bị chút thức ăn để mang theo ăn. Bất thình lình chị Linh hỏi tôi:
“Bé Na, em có đồ bơi chưa”
“Dạ, em chưa kịp mua nữa, mà em có mang theo mấy cái quần đùi rồi chị ạ”
“Quần đùi thì làm sao bơi được, chị có mua 2 bộ quần áo bơi đây, chị em mình mỗi đứa một bộ, nè bộ của em nè” (Nói xong thì chị Linh đưa tôi 1 bộ quần áo bơi màu đen, nhưng có vẻ vải của nó hơi mỏng”
“Ủa bộ này đó hả chị, sao có xíu vải vậy nè, em sợ mặc mấy bộ đồ như vậy lắm”
“Cái con bé này, cứ mặc đi, người em đẹp vậy thì phải khoe ra chứ”
“Em, em, em…sợ lắm”
“Vào toilet mặc thử cho chị xem, chị cũng mặc nè có sao đâu”
Vừa dứt lời thì tôi cũng từ từ đi vào toilet, do thấy chị Linh có vẻ khó chịu, dù sao đồ của chị mua cho mà không mặc cũng kỳ. Sau khi khoác lên mình bộ đồ bikini màu đen, tôi ngắm mình trong gương và có vẻ hơi mắc cỡ khi lần đầu tiên mặc bộ đồ này, tôi thầm nghĩ “ra chỗ đông người mà mặc quần áo kiểu này thì làm sao mà xem được”. Cũng đúng thôi, tôi thân gái quê mùa, có biết được một điều rằng, con gái Saigon đi bơi đa số mặc đồ bikini đâu.
“Em xong chưa, ra đây chị xem sao” (Chị Linh bên ngoài gõ cửa vọng vào”
“Dạ, em ra đây chị”
Tôi bật cửa đi ra với một vẻ e thẹn của người con gái thôn dã, tôi thật sự không biết chị Linh sẽ phản ứng ra sao khi thấy tôi.
“Wa, wa, wa, xem em kìa, đẹp mê hồn luôn í” (Chị Linh mắt trợn ngược nhìn tôi và khen)
“Chị làm em ngại qua, thôi em vào thay đồ đây”
“Xoay mình lại chị ngắm xíu, nhìn những đường cong em kìa chà chà” (Tôi thấy chị ngắm mình một cách chăm chú)
“Công nhận em đẹp thiệt đó Na, chả bù cho thân thể của chị, kiểu này bọn con trai mà thấy em chắc chết mất”
“Chị quá khen rồi, thôi em vào thay đồ lại nha chị, đi sớm kẻo trễ”
“Ùa em vào chuẩn bị đồ đi, bạn chị sắp qua đón chúng ta bây giờ, à chị quên nói cho em biết là có thêm một người bạn của chị đi nữa”.
“Dạ, 5, 10 phút nữa em ra”.
Đồng hồ điểm 7 giờ sáng, tôi và chị Linh chào tạm biệt ông bà chủ và ra chiếc xe hơi của bạn chị đang đợi. Trước khi đi, ông bà chủ đã vui vẻ chúc cho chúng tôi có chuyến đi chơi vui vẻ, mặc dù chuyến đi chỉ có vài tiếng đồng hồ ngắn ngũn, nhưng nó đã để lại trong tôi nhiều cảm xúc khó tả, vui có, buồn có, sợ hãi có và…“sung sướng” cũng có…
Chap 15: “Quỷ dữ” lộ mặt.
Vì một vài lý do khách quan nên em chỉ dành duy nhất thêm chap này nữa để kể về quá khứ của bé Na, các chap sau sẽ dành thời gian tập trung kể về những tình tiết ly kỳ hấp dẫn trong hiện tại. Mong anh chị em thông cảm.
Chuyến đi Đầm Sen với chị Linh và bạn của chị hôm đó đã để lại cho tôi rất nhiều ấn tượng sâu sắc, lần đầu tiên tôi có một khoảng thời gian vô cùng vui vẻ kể từ ngày lên Sài gòn, mối quan hệ chị em giữa tôi và chị Linh thêm khăng khít. Tôi biết chị Linh có những biểu hiện rất, rất, rất…là khác thường, có lẽ chị thương tôi, nhưng cái thương đó không phải theo kiểu “chị thương em”, mà thương đó nó tựa như kiểu “bạn trai thương bạn gái”. Nhưng vì sĩ diện bản thân và danh dự gia đình nên chắc hẳn chị sẽ không bao giờ tiết lộ cho người khác biết điều này, chị vẫn giả vờ xem tôi như đứa em gái đã mất của chị. Dẫu như thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ xem chị như một người chị đích thức, không hơn không kém.
Thời gian như gió thoi đưa, thoáng cái mà đã được 7 tháng tôi làm ô sin cho nhà ông bà chủ rồi. Khoảng thời gian này với tôi thật tuyệt vời, nó trôi qua một cách êm đềm, nhẹ nhàng, tôi sống trong bầu không khí ấm cúng của một gia đình thực sự, mặc dù tất cả họ đều là những người dưng nước lã với tôi. Bỗng một hôm nọ, tôi nghe phông tin từ bà chủ rằng, cậu hai sắp về Việt Nam chơi trong 3 tháng trước khi trở lại cho nửa chặng đường học tập còn lại.
Vâng, tất nhiên, ông bà chủ vui lắm, hạnh phúc lắm, qua nụ cười và nét mặt của họ, tôi tin chắc điều này, cũng đã hơn năm rồi họ chưa được gặp mặt cậu con trai cưng của mình.
Ông bà chủ dặn tôi ra chợ mua thêm cặp gà, đôi cân chả giò để về làm cho cậu hai ăn, vì đó là những món ăn ưa thích của cậu. Không khí trong gia đình bỗng vui vẻ xôn xao đến lạ thường, tựa như cái tết đang đến gần. Nhìn mọi người vui tôi cũng cảm thấy vui lây, tôi thật sự muốn biết hình hài, bản tính của cậu hai ra sao mà lại khiến ba mẹ của cậu thương cậu vô cùng.
Trong khi ông bà chủ cùng cô chủ ra sân bay đón cậu hai, một mình tôi ở nhà lo chuẩn bị đồ ăn, dọn dẹp căn phòng đã bỏ trống của cậu hai trước đó. Trong thâm tâm của tôi, thiếu gia nhà giàu thường có vẻ ngoài bảnh bao và ăn mặc sang trọng. Tuy nhiên, khi lần đầu chạm mặt cậu hai, tôi đã giật mình vì thấy cậu ăn mặc rất giản dị, cậu diện chiếc áo trắng sơ mi học sinh và chiếc quần zean, nom như những anh sinh viên đang ở trọ xa nhà. Cậu hai không đẹp, không hào hoa, nhưng cậu sở hữu một ánh mắt biết cười và nụ cười cực kỳ có duyên. Vừa gặp tôi, cậu hai nở nụ cười rất tươi và lịch sự chào hỏi tôi cứ như thể tôi là người thân của cậu. Vâng, một con bé đang trong độ tuổi biết yêu như tôi bỗng e thẹn, mắc cỡ khi đứng trước cậu hai, tôi thật sự không dám nhìn vào mắt của cậu.
Kể từ khi cậu hai về, căn nhà trở nên rộn ràng hơn, tôi, cô chủ và cậu hai thường rủ nhau đi chơi dịp cuối tuần. Cả hai người họ đều quan tâm đến tôi, có lẽ vì tôi đẹp, tôi dễ thương hay sao, chẳng may nếu tôi là một con bé xấu xí thì tôi thật không thể tưởng tượng ra được họ sẽ đối xử với tôi như thế nào, mặc dù họ đều là những người tốt. Tôi phải thầm cảm ơn ông trời vì đã ban cho tôi sắc đẹp này, dù lý do gì đi nữa.
Thoắt cái đã đến tháng thứ 3 từ ngày cậu hai về nước, vậy là cậu hai sắp phải trở lại nước sở tại để cho năm học mới rồi. Sự quan tâm quá đà của cậu hai dành cho tôi đã khiến trái tim con bé sắp được 17 tuổi như tôi như đập loạn sai nhịp. Có nhiều hôm cậu hai dạy tiếng Anh cho tôi, nhìn cách cậu dạy học, nhìn cách cậu trêu chọc tôi mà tôi nhớ vô cùng, tôi nhớ cái ánh mắt biết cười của cậu, tôi nhớ cả cách cậu “chửi” tôi là con bé ngốc. Tôi rụt rè, e thẹn và mắc cỡ mỗi khi đi gom quần áo của cậu đi giặt. Không lẽ “mình đã biết yêu”, tôi thầm nghĩ.
Nhiều đêm nằm suy nghĩ, hình ảnh của cậu hai trong bộ quần áo thư sinh cứ hiện dần trong đầu tôi, tôi muốn đẩy nó ra khỏi nhưng nào có được. Tôi chưa từng yêu ai trước đó và thật sự tôi không biết đây có phải tình yêu không, hay chỉ là những phút cảm mến một người nào đó. “Mới gặp nhau có hơn 2 tháng thôi mà yêu đương cái gì, mày ngốc qua Na ơi”, tôi tự nhủ với bản thân mình.
Nhưng nói gì đi nữa, tôi rất muốn được cậu hai quan tâm, chăm sóc cho mình, hoặc chí ít là dành thời gian để dạy tôi học anh văn, có vậy tôi mới có thể trông thấy khuôn mặt đáng yêu của cậu. Quả thật, làm con gái chẳng có gì sung sướng, khi yêu ai chỉ biết lặng im và chờ đợi người ta mở lời. Đấy, người ta nói con gái sĩ diện ắt đâu có sao, nhưng ông trời đã sắp đặt sao thì bọn con gái chúng tôi chỉ biết răm rắp làm theo. Mỗi con gái đều có một cái giá cho bản thân mình, khi chúng tôi thật sự yêu một người con trai nào đó, chúng tôi không còn cách nào hơn là đợi chờ anh ta mở lời, nếu chẳng may anh ấy cứ “im lặng” như vậy thì coi như kiếp này chúng tôi không duyên không nợ....