↓↓ Lời Trần Tình Của Một Ả Điếm Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
“Ủa anh Phúc, anh với bé Huệ quen nhau ra sao ạ”
“Ơ bé Huệ không nói với em à, mà anh với bé Huệ không có gì đâu, xem nhau như bạn thôi”
“Nó có nói gì đâu, tại em thấy dạo này nó có vẻ vui vui và yêu đời hẳn ra, chắc tại anh khiến nó vui”
“Úi, thì lâu lâu rãnh anh rủ Huệ đi uống café, ăn chè vậy thôi, chứ có làm gì đâu, mà em không biết anh với Huệ gặp nhau lần đầu ở đâu à”
“Em không nhớ đoá” (Nhõng nhẽo với bố roai)
“Thì lúc anh với thằng Bình, và 1 thằng bạn nữa của anh đi “ấy ấy” ở cái khách sạn của tụi em đó, lúc đó, em với thằng Bình chung phòng, còn anh với bé Huệ chung phòng đó, không nhớ sao”
“À thì ra là thế, hèn gì lần đầu tiên anh đến phòng trọ bọn em, em thấy anh hơi quen quen”
“Hihi, giờ nhận ra rồi à, biết bọn anh là người xấu chưa”
“Gớm, bọn anh là người xấu thì chắc bọn gái bán dâm như tụi em xấu gấp ngàn lần”
“Anh không có ý đó, thôi nói chung là tụi mình đều xấu hỹ hỹ”
“Mà anh ơi, vậy là anh với bé Huệ đã xxx với nhau rồi đúng hông hihi, không có gì phải xấu hổ đâu, với bọn em, anh cứ nói thẳng thắn”
“Bậy, tuy hôm đó bọn anh ở chung phòng với nhau, nhưng bọn anh chưa có đi tới Z đâu hỹ hỹ”
Đồng hồ điểm gần 11 giờ khuya, sau khi đưa bé Trâm về tới phòng an toàn, em vác thân xác rễu rời của mình về nhà, vừa vào nhà thì đã thấy mẹ đang nằm trên chiếc ghế salon ngoài phòng khách, trông thương mẹ vô cùng, em tin chắc rằng mẹ em đang lo lắng chờ cửa đợi em về. Vừa bước vào nhà, em nhẹ nhàng dắt chiếc xe lên, tiếng động từ chiếc xe đã vô tình khiến mẹ thức giấc, mẹ liền bảo:
“Con về rồi à”
“Dạ, con về rồi, mẹ vào phòng ngủ đi, để con khoá cửa lại cho” (Em vừa nói vừa lãng tránh khuôn mặt đi, sợ mẹ trông thấy khuôn mặt đỏ say xỉn của em)
“Sao về trễ vậy con, mà hình như con mới uống bia phải không”
“Dạ, hôm nay anh em có dịp tụ họp bên nhà thằng Bình nên có uống chút bia, không sao đâu mẹ”
“Con đói không, ăn gì chưa để mẹ hâm nóng cơm lên cho ăn”
“Dạ thôi, con no lắm mẹ ơi, con ngủ sớm sáng mai còn đi làm”
Nói thật, với em, mẹ là một người cao cả vô cùng, vợ em có thể bỏ, chó em có thể giết, bạn bè em có thể ghét, nhưng với cha mẹ thì em sẽ không bao giờ có những suy nghĩ đó, cho dù họ có đối xử với em tệ hại ra sao đi chăng nữa. Bởi vậy mới thấy, những người con còn cha còn mẹ là một điều hạnh phúc nhất trần gian, ba mẹ quý hơn hàng tỷ căn nhà dưới trần thế, hàng ngàn vì sao trên trời. Ấy thế mà có những người đã phải mất cha từ nhỏ, phải rời xa mẹ khi tuổi đời chưa lên mươi, phải tự bươn chải nơi đất khách quê người với hàng trăm ngàn cám dỗ, cạm bẫy luôn bao vây bên mình. Người em đang muốn nói đến chắc các hẳn mọi người đã biết là ai rồi chứ. Vâng, chính là cô bé dễ thương đáng yêu tên Huệ.
Trở lại với câu chuyện đời khổ đau của bé Na, đoạn chị Linh về sống chung với cha mẹ của chị.
Kể từ khi trong nhà có thêm chị Linh, tôi cảm thấy đỡ tủi thân hơn phần nào, căn nhà giờ đã có thêm những tiếng cười rúc rít, tiếng chó sủa í ới nghe thật vui tai, tôi đã thôi còn lui thủi một mình như con điên trong 4 bức tường lạnh lùng của căn nhà. Giờ đây, một con bé hơn 16 tuổi như tôi đã tìm cho mình những người bạn bên cạnh. Chị Linh tuy lớn hơn tôi cả mười mấy tuổi, nhưng tính tình chị rất trẻ con, chị xem tôi như người em gái đã ra đi thuở xưa của chị, 2 chúng tôi thường có khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc bên 3 chú chó cưng.
“Em gái” Na của tôi giờ cũng đã trổ mã, trông dễ thương vô cùng. Nhắc đến con Na tôi mới nhớ, hồi còn thơ bé, nhà tôi cũng có nuôi một con chó nhỏ tên Boong, con Boong khôn lắm, có lần tôi lội suối đến trường, nó cũng lẽo đẽo đi theo tôi như người cận vệ uy tín. Vô lớp học, nó nhẹ nhàng ngoan ngoãn nằm dưới chân tôi mặc cho sự tò mò của cô giáo và các bạn trong lớp. Nhiều hôm tôi nhốt nó rồi lẻn đi học, khi trở về nhà thì thấy nó mặt mày buồn so, đồ ăn tôi để trong chuồng nó cũng không buồn ăn, cứ như thể nó giận tôi lắm vì tôi đã không cho nó theo tới trường. Thời gian ấy, tôi và con boong cùng lớn lên trong sự đói nghèo nơi làng quê sông nước, kể từ khi đứa em trai của tôi ra đời, tôi dành thời gian chăm sóc cho mẹ và em trai hơn, tôi không còn khoảng thời gian nô đùa với nó nữa, thậm chí tôi không còn mảy may quan tâm đến con Boong. Một hôm nọ, tôi đi ra đầu làng sau giờ tan học, vô tình tôi đã thấy xác con boong nằm lặng lẽ ven đường, có vẻ như chân nó bị thương, rồi nằm chết khi không ai phát hiện ra. Tôi ôm xác con Boong chạy về nhà, tôi khóc nức nỡ báo với ba mẹ tôi. Sau đó thì ba tôi đã dành hẳn một khoảng đất nhỏ sau vườn để chôn cất cho con Boong xấu số. Với tôi, nó như một thành viên trong gia đình, tôi thật sự nhớ chiếc lưỡi dài ngoằn của nó mỗi khi nó liếm vào mặt tôi, tôi nhớ phút giây nó dí mấy con gà trong nhà. Khoảnh khắc ấy có lẽ giờ chỉ còn trong ký ức.
Như tôi đã nhắc đến trong chap trước, chị Linh là người “không thích đàn ông”. Chỉ trong vòng 2 tháng dọn vào nhà, chị đã luôn giúp đỡ tôi nhiều thứ, chị luôn nói tốt tôi trước ba mẹ chị, chị luôn tìm cách được ở bên tôi, thậm chí có những lúc chị nói chuyện…giới tính và tình dục với tôi. Với trí óc còn trong trắng và chưa biết 4 chữ “tình yêu, tình dục” là gì, tôi thật sự không lường trước được những cám dỗ và tai hoạ sẽ ập đến với mình trong thời gian tới. Một lần nọ, chị rủ tôi đi công viên nước Đầm Sen. Vâng, tất nhiên, một con bé còn trong độ tuổi ham chơi và chưa từng đi đây đi đó như tôi chắc chắn là sẽ đồng ý và không một chút do dự. Bởi lẽ tôi đã có chị Linh bảo kê rồi, nghỉ một, hai bữa thì ông bà chủ nào dám chửi bới la mắng tôi.
“Bé Na, em muốn đi chơi đâu không”
“Dạ, muốn ạ, mà đi đâu vậy chị”
“Chị em mình đi công viên nước Đầm Sen heng, dạo này thời tiết nóng bức quá, đi cho khuây khoả tâm hồn”
“Hihi, được đó chị, khi nào đi vậy chị Linh, để em sắp xếp đồ”
“Sáng sớm mai chị đi, chị đã xin bố mẹ giúp em rồi”
“Hi hi, cám ơn chị nhiều lắm, em từ lúc lên Saigon giờ có đi đâu đâu”
“Ùa, trên đây nhiều thứ vui lắm, em cứ từ từ, chị sẽ đưa đi nhiêu nơi”
Thế là, đêm hôm ấy tôi đã mất ngủ vì vui mừng, tôi vui lắm, lần đầu tiên tôi được đi chơi, tôi muốn biết những trò chơi ở thành thị nó ra sao so với những trò chơi như tắm sống, trốn tìm, nhảy dây… ở dưới quê. Tôi muốn biết cái biển nhân tạo nó như thế nào khi nghe chị Linh nhắc đến. Tôi muốn gặp những đứa trẻ, những người dân thành thị, xem họ vui chơi có khác lũ bé con dân quê mùa như tôi. Nằm suy nghĩ vu vơ thì tôi thiếp đi lúc nào không hay biết, và lại một lần nữa, tôi có cảm giác như ai đó đang ôm mình vào lòng, người ấy vuốt tóc tôi rồi kê mặt vào sau gáy của tôi, hơi thở của người ấy cứ dồn dập không thôi. Tôi thật sự muốn hét lên, bỗng tôi quay mặt lại thì thấy đó là chị Linh, chị đang nhắm mắt lại ngủ, và tôi không biết chắc rằng chị đang ngủ thật hay giả vờ ngủ. Tôi trong bộ đồ ngủ mỏng tanh, bất chợt xoay mình về phía chị, tôi lay người chị và bèn hỏi:
“Ủa chị Linh, chị qua phòng em hồi nào vậy”
“À chị mất ngủ nên tính qua đây nằm tâm sự với em, mà thôi, hôm nay cho chị nằm đây ngủ với em heng” (chị Linh mắt nhắm mắt mở trả lời)
“Bây giờ chắc 2 giờ khuya rồi hả chị”
“Ùa thôi em cứ ngủ đi, mai chị em mình còn đi chơi”
“Dạ, vậy chị ngủ ngon à”
Nói xong thì tôi lại tiếp tục nhắm mắt ngủ, chúng tôi nằm xoay mặt vào với nhau, tuy là nhắm mặt lại ngủ nhưng tôi cảm nhận như chị Linh đang mở mắt nhìn mình. Có lẽ chị đang ngắm khuôn mặt xinh đẹp trời phú của tôi, một tay chị đặt lên eo tôi, tay còn lại chị dùng để gối đầu. Trong giấc ngủ hôm ấy tôi luôn bị giật mình và thức giấc giữa chừng vì những tiếng động và những pha đụng chạm cơ thể. Nhưng với tôi, chị Linh như người chị, do đó những lần chị sờ vào cơ thể của tôi, tôi chỉ nghĩ đơn giản đó là vô tình hoặc là do chị có thói quen vừa ngủ vừa xoay mình....