↓↓ Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Vũ Gia Minh là kẻ xưa nay chỉ biết quan tâm đến lợi ích của mình đâu có thèm để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh.
Vác Tú Linh trên vai, mặc kệ Tú Linh giãy dụa, đấm đá loạn xạ, miệng la hét, Vũ Gia Minh ấn Tú Linh ngồi trên ghế xe, thô bạo đóng sập cửa và ra lệnh cho Trợ lý Tân lái xe đi ngay lập tức.
Trợ lý Tân bị màn biểu diễn của sếp khiến cho ngây ngẩn cả người. Từ trước đến nay, có bao giờ hắn đối xử quá đặc biệt và ân cần với một cô gái như thế.
Tố Nga đứng hóa đá trước cổng trường, miệng lẩm bẩm, thì thào lặp lại một điệp khúc: “Không thể tin được!” đến hơn 20 lần.
Mặc dù chiếc xe ô tô màu xám bạc đã đi được một đoạn xa, khuất dần sau ngã tư, nhưng mọi người xung quanh vẫn còn bàng hoàng chưa tỉnh mộng. Cả nam chính lẫn nữ chính đều là kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc, hơn nữa lại diễn quá mức sinh động.
“Hay quá! Còn hay hơn cả diễn viên Đài Loan diễn trên ti vi!” Có người vì quá kích động đã buột mồm, hoa chân múa tay, ca ngợi hết lời.
“Đúng là hay thật!” Mấy người khác mơ màng, tiếp nối.
“Rất hay! Khi nào bộ phim này được trình chiếu nhất định chúng ta phải xem. Mà bộ phim này tên là gì ấy nhỉ, còn nữa nam chính và nữ chính kia tên là gì mọi người có biết không?”
Vũ Gia Minh mà biết được mọi người ở đây coi hắn là một diễn viên điện ảnh, có lẽ hắn sẽ bạo phát rống lên, tìm đủ mọi cách để cho mấy người này phải vào tù vì tội dám nhạo báng hắn rồi.
Chap 16:
Người vệ sĩ được cử đi bảo vệ Tú Linh đã ẩn thân trong bóng tối, che dấu thân phận của mình bằng cách cải trang, và hòa lẫn vào dòng người ngược xuôi trên đường.
Lúc Tú Linh bước xuống xe ô tô, đi vào trong sân trường, người vệ sĩ cũng đi theo cùng vào.
Ăn mặc giống như một người bình thường, vóc dáng cao lớn, và khá bảnh bao khiến nhiều cô sinh viên phải ngước mắt ngắm nhìn, thậm chí có người còn lầm tưởng anh vệ sĩ là sinh viên trong trường.
Khi Tú Linh theo chân Trợ lý Tân ra cổng trường sư phạm để gặp Vũ Gia Minh, anh vệ sĩ cẩn thận đi cách xa họ một đoạn, đội mũ lưỡi trai che lấp đi nửa khuôn mặt.
Đứng nấp sau một gốc cây, anh vệ sĩ chăm chú quan sát từng diễn biến hành động của Vũ Gia Minh, Tú Linh, Trợ lý Tân và người vệ sĩ riêng của Vũ Gia Minh.
Anh vệ sĩ định xông lên ngăn cản không cho phép Vũ Gia Minh vô cớ bắt người ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, nhưng được sự dặn dò của Hoàng Tuấn Kiệt là tuyệt đối không được phép để Tú Linh chịu bất cứ thương tổn gì, nên đành phải cố nhẫn nhịn.
Ngay sau khi chiếc xe ô tô màu xám bạc của Vũ Gia Minh rời khỏi cổng trường đại học sư phạm, anh vệ sĩ lập tức phóng xe máy đuổi theo.
…
Ngồi trên xe ô tô, Tú Linh không ngừng la hét, tay đập mạnh vào cửa kính xe ô tô, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng.
Vũ Gia Minh cau mày, không hài lòng vì thú cưng dám làm phản và chống đối lại mệnh lệnh của mình.
“Bạch Tú Linh!” Vũ Gia Minh quát: “Cô có ngồi im không?”
“Dừng xe!” Tú Linh hét to, hai tay vỗ vào cánh cửa xe ô tô, “Mau dừng xe lại!”
Vũ Gia Minh bực mình, ngay lập tức lôi Tú Linh ngồi lên lòng, tay ôm ngang người Tú Linh.
“Cô đừng gào thét nữa!” Vũ Gia Minh dịu giọng, dụ dỗ Tú Linh, “Tôi sẽ không thả cho cô xuống đâu.”
Tú Linh căm phẫn, trừng mắt nhìn Vũ Gia Minh: “Thả tôi xuống ngay lập tức! Tôi không muốn đi cùng với anh. Tôi và anh bây giờ không còn quan hệ gì cả.”
“Im ngay!” Vũ Gia Minh tức tối, rống to: “Cô không được phép nói là hai chúng ta không còn quan hệ gì cả. Cô vẫn còn là nhân tình của tôi.”
“Buồn cười!” Tú Linh nghiến răng, tay siết chặt thành hình nắm đấm: “Chiều tối hôm qua, tôi đã nói rõ ràng rằng giao dịch giữa hai chúng ta đã bị hủy bỏ. Dù anh không nhận số tiền 400 triệu mà anh Kiệt trả cho anh, cũng không sao. Tôi chấp nhận để anh kiện tôi ra tòa, chấp nhận tù mấy tháng, còn hơn nhận lời làm nhân tình của anh.”
Bình thường Tú Linh tuyệt đối không dám nói ra những lời thẳng thắn và tuyệt tình như thế. Nhưng Vũ Gia Minh hết lần này đến lần khác đem Tú Linh ra để đùa giỡn, không thèm quan tâm đến cảm nhận và suy nghĩ của Tú Linh.
“Bạch, Tú, Linh!” Vũ Gia Minh gằn từng từ từng chữ, hỏa khí đã bốc cao lên đến tận đỉnh đầu, “Cô càng chống đối, tôi càng muốn giữ cô bằng được. Hừ! Đừng tưởng bây giờ cô được Hoàng Tuấn Kiệt chống đỡ và hỗ trợ ở sau lưng, thì cô cho rằng có thể thoát khỏi sự kiểm soát của tôi. Một khi tôi đã chọn trúng cô làm nhân tình của tôi, thì khi nào tôi cảm thấy chán, tôi sẽ để cho cô đi, còn nếu không cô hãy ngoan ngoãn nghe lời của tôi đi.”
“Anh…” Tú Linh chết lặng, mắt trân trối nhìn Vũ Gia Minh. Trên đời này Tú Linh chưa từng gặp phải một tên nào mặt dày, xấu xa và vô liêm sỉ giống như Vũ Gia Minh. Thật không ngờ những câu nói không có một chút tình người nào như thế, mà hắn cũng có thể vô tư nói ra miệng được.
“Thế này thì quá lắm! Dù mình không phải là một thiên kim tiểu thơ, một công chúa lá ngọc cành vàng, nhưng mình là người, là một công dân tự do, có quyền sống bình đẳng giống như ai. Tại sao hắn dám vũ nhục mình, dám coi mình là một món đồ chơi của hắn?” Càng nghĩ Tú Linh càng tức, càng căm hận Vũ Gia Minh.
Ngồi thọt lõm trong lòng Vũ Gia Minh, cơ thể nhỏ bé khẽ run lên, mười đầu ngón tay cứng đờ, môi mím chặt, đôi mắt đen láy to tròn long lanh nước, Tú Linh hít một hơi thật dài, hai bàn tay từ từ đưa lên.
Cổ áo Vũ Gia Minh bị túm gọn trong lòng bàn tay nhỏ bé của Tú Linh.
“Vũ Gia Minh! Anh nghe cho rõ đây!” Tú Linh nhấn mạnh từng tiếng, “Tôi không phải là một con rối của anh, cũng không phải là nhân tình của anh. Đối với tôi, anh là một tên xấu xa, một kẻ kiêu ngạo không hiểu lý lẽ, không tôn trọng người khác. Tốt nhất là anh nên thả cho tôi xuống, nếu không tôi sẽ không để cho anh sống yên.”
Trợ lý Tân thích thú cười thầm, khóe miệng khẽ cong lên. Từ khi trở thành trở thành trợ lý riêng của Vũ Gia Minh, Trợ lý Tân chỉ nghe Vũ Gia Minh mắng chửu người khác, chưa từng nghe người khác quát thẳng vào mặt hắn bao giờ. Nay Trợ lý Tân mới được mở rộng tầm mắt, xem ra hai chị em Tú Linh quả thật là rất gan dạ và khác người.
Vũ Gia Minh gia lực đạo vào tay, Tú Linh nhăn nhó, buột miệng kêu lên một tiếng vì đau.
“Cô giỏi lắm! Dám thách thức tính kiên nhẫn của tôi.” Vũ Gia Minh tức tối, trầm giọng cảnh cáo Tú Linh, “Cô đừng tưởng tôi không ra tay đánh cô, thì cô muốn nói thế nào thì nói. Cô có tin là ngay bây giờ tôi sẽ trừng phạt cô không?”
“Anh…Đồ…đồ xấu xa!” Vốn là một cô gái hơi nhút nhát, khờ khạo, và dễ siêu lòng, Tú Linh ít khi nào mở miệng mắng người khác, nên những ngôn từ mà Tú Linh dùng quá văn vẻ, chẳng có một chút xíu sát thương nào cả.
Vũ Gia Minh nheo mắt nhìn Tú Linh: “Cô muốn mắng chửu gì, thì cứ nói hết ra đi. Nói hết đi, để tôi trừng phạt cô một thể.” Vũ Gia Minh cố tình khiêu khích Tú Linh, vì hắn thừa hiểu Tú Linh chỉ có thể nói đôi ba câu ấy là hết.
Từ bé đến giờ Tú Linh chưa từng gặp phải một tên nào có tính cách vô sỉ giống như Vũ Gia Minh, người ta nói con giun xéo mãi cũng đến lúc quằn, Tú Linh bộc phát tức giận, mím môi mắm mỏ, dơ bàn tay nhỏ nhắn lên.
Vũ Gia Minh nắm chặt lấy cô tay Tú Linh, rít giọng quát: “Cô dám dơ tay đánh tôi?”
Tú Linh cố giằng tay ra khỏi gọng kìm của Vũ Gia Minh: “Buông tay!”
“Cô phải xin lỗi tôi ngay lập tức!” Vũ Gia Minh lạnh lùng ra lệnh, mặt lạnh như băng....