↓↓ Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Vũ gia Minh cúp máy, tay bóp chặt điện thoại, mắt vằn đỏ.
“Hoàng Tuấn Kiệt! Được lắm, dám dở trò với thú cưng của tôi. Hừ! Để xem tôi làm sao trả thù cậu?” Vũ Gia Minh hầm hầm giận dữ, mặt đỏ bừng, trông chẳng khác gì một tên côn đồ.
Đứng ở ngoài cửa phòng ngủ của Vũ Gia Minh, ông quản gia lắc đầu thở dài. Xem ra cậu chủ lại chuẩn bị tính kế để hại người rồi đây.
“Người đâu!” Vũ Gia Minh quát.
Ngay lập tức, một anh vệ sĩ đi nhanh vào phòng: “Cậu chủ có gì phân phó?”
“Mang hành lý ra xe!” Vũ Gia Minh lạnh lùng ra lệnh. Dù hắn đang tức muốn điên lên, nhưng bên ngoài vẫn cố giữ vẻ bình thản, và vô tình của mình.
“Vâng.” Anh vệ sĩ nhấc bổng va ly hành lý của Vũ Gia Minh, rảo bước đi ra khỏi phòng ngủ.
Vũ Gia Minh mở ngăn bàn, cầm lấy CMND và thẻ sinh viên của Tú Linh.
“Nhóc con! Lần này thì cô chết chắc rồi.” Vũ Gia Minh rít giọng, tay bóp chặt lấy CMND và tấm thẻ sinh viên, hắn coi đây là hai vật thế thân để hắn phát tiết tức giận.
Ra đến cổng, đã có một chiếc xe ô tô màu xám bạc chờ sẵn.
“Chào sếp!” Trợ lý Tân miệng lịch sự chào hỏi, tay mở cửa xe ô tô cho Vũ Gia Minh.
Vũ Gia Minh phất tay, trèo lên xe ô tô.
“Lái xe đến trường đại học sư phạm!” Ngồi ngả người ra sau ghế, Vũ Gia Minh lạnh lùng nói ra địa chỉ nơi mình cần đến.
“Tôi hiểu.” Mặc dù không hiểu lý do vì sao, Vũ Gia Minh không bảo mình đưa hắn ra sân bay, nhưng Trợ lý Tân vẫn làm theo lời hắn.
…
Trước khi bước lên xe, Hoàng Tuấn Kiệt đưa cho Thư Phàm một tờ giấy ghi số điện thoại di dộng, số điện thoại bàn ở công ty, và số điện thoại bàn ở nhà: “Nếu cô xảy ra chuyện gì, hay có yêu cầu gì có thể gọi điện theo ba số này.”
“Cô đi vào trong đi. Nhớ phải cẩn thận.” Hoàng Tuấn Kiệt mỉm cười, nụ cười ấm áp và ngọt ngào: “Tôi đưa em gái cô đi học, sau đó còn phải tới công ty làm việc.”
Không để cho Thư Phàm kịp nói lời nào, Hoàng Tuấn Kiệt nhanh chóng bước lên xe.
Tú Linh mỉm cười, vẫy tay chào chị gái, sau đó cùng Hoàng Tuấn Kiệt rời đi.
Thư Phàm ngây người, nhìn theo hình bóng chiếc xe ô tô màu xám, hòa cùng dòng xe cộ đông đúc đang lưu thông trên đường.
Nắng đã lên cao, con đường ngập trong màu vàng của nắng, màu vàng của lá cây, gió thổi hiu hiu đã xua tan đi cái nóng, xua tan đi bức bối của con người.
Sáu phút sau, cổng trường đại học sư phạm xuất hiện trong tầm mắt.
Càng đến gần cổng trưởng, tâm trạng bất an và hồi hộp của Tú Linh càng lúc càng tăng. Không hiểu lý do vì sao lại thấy lạnh toát cơ thể, và linh cảm hôm nay mình không nên đi học, mà nên ở nhà.
“Cô Tú Linh! Đã đến nơi rồi!” Tắt máy xe ô tô, Tuấn Hùng quay lại, mỉm cười bảo Tú Linh.
“Ơ…dạ…” Tú Linh giật mình, ngẩng mặt nhìn Tuấn Hùng, tay vội mở cửa xe.
Sự xuất hiện của một chiếc xe ô tô sang trọng trước cổng trường đại học sư phạm, đã gây sự chú ý và hiếu kì của mấy chục sinh viên đang đứng gần đấy. Đặc biệt, họ còn kinh ngạc hơn, khi nhìn thấy Tú Linh bước xuống từ xe ô tô.
Tú Linh là một sinh viên chẳng những nổi tiếng vì có sắc đẹp động lòng người, lại giỏi nhất trong khoa ngoại ngữ, thường xuyên tham gia các cuộc thi lớn nhỏ do trường tổ chức, nên không ai là không biết, nhất là sinh viên nam.
Nay thấy Tú Linh tự dưng được một người đàn ông thành đạt, phong độ, đẹp trai và quyến rũ đưa đón, họ vừa tức vừa ghen tị.
Hoàng Tuấn Kiệt hạ kính xe ô tô, miệng dặn dò Tú Linh: “Em nhớ phải cẩn thận, đặc biệt không nên tiếp xúc với người lạ.”
Hoàng Tuấn Kiệt xuất phát từ lòng tốt, và nghĩ thay cho Thư Phàm, nên mới ân cần dặn dò Tú Linh như thế. Cũng may Tú Linh biết Hoàng Tuấn Kiệt đang có tình cảm với chị gái, nếu không mấy câu nói này của hắn có thể khiến một cô gái hiểu lầm là hắn đang ghen và có tình ý với người ta.
“Dạ, em nhớ rồi.” Tú Linh bẽn lẽn đáp, mặt hơi ửng đỏ.
Đưa cho Tú Linh một tấm danh thiếp, Hoàng Tuấn Kiệt cười trấn an: “Em đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì xảy ra với em đâu. Đây là số điện thoại của anh, có gì em có thể gọi cho anh theo số này.”
“Em cám ơn anh.” Tú Linh run run đón lấy tấm danh thiếp trên tay Hoàng Tuấn Kiệt.
“Được rồi. Em vào lớp học đi.” Hoàng Tuấn Kiệt dịu
giọng, phất tay ra hiệu cho Tuấn Hùng lái xe đi.
Hình bóng chiếc xe ô tô màu xám vừa mới đi được một đoạn khá xa, cô bạn thân Tố Nga ngay lập tức bấu lấy cánh tay Tú Linh.
“Cậu nói cho mình biết, người đàn ông đó là ai?” Tố Nga háo hức chờ mong Tú Linh kể cho mình nghe về mối quan hệ với người đàn ông phong độ và quyến rũ kia.
“Cậu đừng hỏi nhiều. Mình không có gì để nói với cậu cả.” Tú Linh mệt mỏi, dơ tay đầu hàng trước tính cách hiếu kì của cô bạn thân.
“Thôi mà, làm ơn nói cho mình biết đi.” Tố Nga mè nheo, nhất quyết bắt Tú Linh nói cho mình nghe bằng được.
“Đừng hỏi mình nữa, mình đãnói không có gì để kể cho cậu nghe rồi.”
Để tránh trở thành mục tiêu trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, Tú Linh rảo bước nhanh vào sân trường.
“Tú Linh!” Tố Nga lẽo đẽo đi theo sau, miệng liên tục nài nỉ Tú Linh: “Làm ơn nói đi mà, nói đi!”
Tú Linh bịt hai tai lại, mặt nhăn nhó kêu khổ: “Biết ngay là họ sẽ không để cho mình yên mà.”
…
Chiếc xe ô tô màu xám bạc của Vũ Gia Minh đi lướt qua chiếc xe ô tô màu xám đen của Hoàng Tuấn Kiệt ở ngã tư đường, cách Trường đại học sư phạm mấy trăm mét.
Vũ Gia Minh đang tập trung vào suy nghĩ nên không chú ý đến, hai nữa hai chiếc xe đi lướt qua nhau chỉ trong tích tắc, kính xe của Hoàng Tuấn Kiệt lại có màu đen.
Trợ lý Tân đậu sát xe vào vỉa hè, cách cổng trường đại học mấy mét.
“Cậu đi mời Tú Linh ra đây, nói rằng tôi có món đồ muốn trả cho cô ấy.”
Trợ lý Tân vâng mệnh, mở cửa xe, rồi nhanh chóng tiến vào sân trường đại học sư phạm.
Tú Linh đang học trên lầu hai, phòng 2A, khoa ngoại ngữ. Nghỉ học cả ngày hôm qua, Tú Linh nuối tiếc vì bỏ lỡ mất tiết học yêu thích của mình.
Tú Linh vừa bước vào lớp, đã hỏi mượn cô bạn thân Tố Nga cuốn vở ghi chép lại lời thầy giáo giảng bài vào ngày hôm qua.
Tố Nga ngồi bên cạnh Tú Linh, miệng liên tục hỏi dồn, bắt Tú Linh phải giải đáp thắc mắc và hiếu kì trong lòng mình.
“Cậu có thôi đi không hả?” Đang chép bài, Tú Linh bực bội quát nhỏ: ” Cậu không thấy mình đang vội hay sao?”
“Cậu nói đi! Chỉ cần mình cậu nói cho mình biết, mình sẽ chép bài cho cậu.” Tố Nga dụ dỗ, hai tay xoa vào nhau, miệng cười hì hì.
“Không cần!” Tú Linh không để khuôn mặt cún con của Tố Nga làm cho siêu lòng, “Mình có tay mình tự chép bài được.”
“Cậu…” Tố Nga xụ mặt, không vui vì cô bạn thân kín bưng không chịu tiết lộ tin tức.
Trợ lý Tân không biết phòng 2A ở chỗ nào, đành phải hỏi một sinh viên nữ đang đứng ở trên sân trường: “Em làm ơn nói cho anh biết phòng 2A, khoa ngoại ngữ nằm ở đâu được không?”
Cô sinh viên khá xinh xắn, dễ thương, mỉm cười đáp: “Anh đi lên lầu hai ở dãy nhà trước mặt, rẽ phải là sẽ thấy.”
“Cảm ơn em.” Trợ lý Tân mỉm cười.
“Không có gì.” Cô sinh viên khoe chiếc răng khểnh duyên dáng của mình.
Trợ lý Tân đi theo lời hướng dẫn của cô sinh viên, leo lên hơn 10 bậc cầu thang, rẽ phải, mắt đọc từng số phòng treo ở trước cửa lớp.
Đến một căn phòng đề tên 2A, Trợ lý Tân dừng lại.
“Cô Tú Linh!” Đứng ngoài cửa lớp, Trợ lý Tân lịch sự gọi tên Tú Linh.
Đang chăm chú chép bài, Tú Linh giật mình ngẩng đầu, mắt nhìn ra cửa lớp.
Nhìn thấy trợ lý Tân tự dưng xuất hiện trước cửa lớp học, Tú Linh giật nảy người, mặt cắt không còn một giọt máu, nỗi sợ hãi và bất an trong lòng càng lúc càng tăng....