↓↓ Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Thư Phàm không quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh. Vừa bước vào cửa quán, Thư Phàm đã ngó đông ngó tây, cố kiếm tìm hình bóng của cô em gái. Điện thoại bị giẵm nát, nên Thư Phàm gặp khó khăn trong việc liên lạc với Tú Linh.
Nữ nhân viên phục vụ trong quán, sáng mắt khi nhìn thấy Hoàng Tuấn Kiệt. Một cô gái trong trang phục áo màu trắng, váy màu hồng dài đến ngang gối, tuổi chừng hơn 20 vội bước lại gần, nụ cười nở trên môi, “Xin hỏi quý khách, muốn ngồi ở đâu?”
Cô phục vụ chớp chớp mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, dù có là kẻ ngốc không hiểu thế thái nhân tình, cũng biết cô gái này đang tìm cách gây sự chú ý của Hoàng Tuấn Kiệt.
“Cô muốn ngồi ở đâu?” Không để cô gái phục vụ vào mắt, Hoàng Tuấn Kiệt chăm chú nhìn khuôn mặt ửng hồng của Thư Phàm.
Thư Phàm ngước mắt nhìn lên lầu hai, “Tôi muốn ngồi trên kia.”
“Vậy thì chúng ta đi thôi.” Hoàng Tuấn Kiệt chiều theo ý muốn của Thư Phàm. Chỉ cần Thư Phàm không tìm cách bỏ trốn, và nổi khùng la mắng hắn ở đây là được.
Cô phục vụ thất vọng, khi Hoàng Tuấn Kiệt không liếc mắt nhìn mình đến một cái, tuy nhiên cô ta vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, dịu dàng bảo cả hai, “Mời quý khách đi theo tôi!”
Lầu hai khá yên tĩnh, không có mấy người ngồi, bàn ghế đều được làm bằng mây tre màu vàng nhạt.
Lựa chọn một chiếc bàn gần giữa quán, Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt ngồi đối diện với nhau.
Thư Phàm càng lúc càng không thể hiểu được Hoàng Tuấn Kiệt, tưởng hắn chỉ đưa mình đến đây, sau đó sẽ rời đi, nhưng thật không ngờ, hắn chẳng những theo cùng đi vào đây, hắn còn định ngồi ăn chung với hai chị em cô nữa. Này! Đây là ý gì thế?
“Xin hỏi quý khách muốn dùng gì?” Cô phục vụ lưu luyến nhìn Hoàng Tuấn Kiệt không rời mắt, lòng luôn cầu mong hắn nhìn mình một lần, nhưng chờ mãi vẫn không thấy hắn có phản ứng gì.
“Cô muốn dùng gì?” Hoàng Tuấn Kiệt lại hỏi Thư Phàm.
“Cho tôi mượn điện thoại!” Thư Phàm chìa bàn tay nhỏ nhắn, trắng muốt trước mặt Hoàng Tuấn Kiệt.
Thò tay vào túi áo khoác, Hoàng
Tuấn Kiệt tự nhiên đưa điện thoại cho Thư Phàm mượn, mà không cần hỏi lý do vì sao không dùng điện thoại của mình, hình như trong lòng hắn đã dần dung túng cho tính cách ương bướng và ngang ngược của Thư Phàm.
Thư Phàm cúi đầu, tay liên tiếp bấm số trên bàn phím, miệng cũng không nói một câu cảm ơn với Hoàng Tuấn Kiệt.
Cô phục vụ kinh ngạc mở to mắt, không hiểu mối quan hệ giữa Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt là gì, mà Thư Phàm có thể tự tung tự tác như thế.
…
Tú Linh không phải lần đầu tiên đến nhà hàng Thiên Long ăn cơm cùng chị gái, nên đối với cách bày trí, và mùi vị thức ăn ở đây khá quen thuộc.
Gửi xe trước cửa quán, Tú Linh tút chìa khóa ra khỏi ổ. Đang xốc gọn quai túi xách trên vai, chân mới dợm bước, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Nhìn số điện thoại lạ hoắc trên màn hình, Tú Linh không đoán được người đang gọi điện cho mình là ai. Ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng Tú Linh bấm nút xanh trên màn hình.
“A lô!” Tú Linh rụt rè lên tiếng, “Xin hỏi ai đấy?”
“Tú Linh! Là chị đây! Em đã đến chưa?”
Tú Linh gãi đầu, không hiểu vì sao chị gái thay đổi số liên tục.
“Em đã đến rồi, hiện giờ em đang đứng dưới bãi đỗ xe trước cửa quán Thiên Long.”
“Em lên lầu hai nhé! Chị đang ngồi chờ em ở trên đó.”
“Em biết rồi, em lên ngay đây.”
Nói xong, chờ Thư Phàm cúp máy, Tú Linh đút điện thoại vào ngăn đầu tiên trong túi xách, chân đi nhanh vào cửa quán.
…
Thư Phàm đưa trả Hoàng Tuấn Kiệt điện thoại.
Hoàng Tuấn Kiệt cầm lấy, đút vào túi áo khoác, thái độ ôn hòa không trách Thư Phàm không biết lịch sự cảm ơn mình một câu khi mượn đồ của người khác.
“Em gái cô đã đến rồi?”
“Đang đi lên đây.”
Thư Phàm ngồi thẳng người, nhìn chăm chú Hoàng Tuấn Kiệt, “Tại sao anh vẫn còn chưa đi?”
Hoàng Tuấn Kiệt nhấm ly cà phê do cô phục vụ vừa bưng lên, ung dung chất vấn lại Thư Phàm, “Tại sao tôi lại phải đi?”
“Em gái tôi đang lên đây.” Thư Phàm tức xì khói. Tên điên này không hiểu mình đang khó chịu lắm hay sao, mà còn tiếp tục chai lì không chịu biến đi?
Tú Linh đi lên lầu hai, nhìn ngược ngó xuôi, cố tìm hình bóng chị gái trong không gian rộng mấy trăm mét vuông, đầy bàn ghế, và hơn chục vị khách đang vừa ăn uống, vừa nói chuyện rôm rả với nhau.
Mấy quý ông mắt sáng rực khi nhìn thấy có một cô gái xinh xắn, dễ thương, có sắc đẹp động lòng người như Tú Linh.
“Chị Hai!” Tú Linh sung sướng cười tươi như hoa nở, gọi tên Thư Phàm, giọng trong trẻo dễ nghe.
Thư Phàm cùng Hoàng Tuấn Kiệt đều quay lại nhìn Tú Linh.
Hoàng Tuấn Kiệt nhìn lướt qua khuôn mặt đẹp tựa búp bê barbie của Tú Linh, hai chị em Thư Phàm có nhiều nét rất giống nhau, cả hai đều có nước da trắng hồng, chiếc mũi thanh tú, đôi mắt to tròn đen láy, mái tóc đen mượt, chiếc miệng nhỏ nhắn với đôi môi mỏng, răng nanh trắng bóng, vóc dáng nhỏ bé, thon gọn, trông dễ thương, ngập tràn sức sống thanh xuân tươi trẻ.
Tú Linh vốn có tính trẻ con, thấy chị gái là mừng như điên, nên không quan tâm bên cạnh chị gái còn có một người đàn ông lạ mặt, đang chiêm ngưỡng và nhìn ngắm hai chị em nhà họ Bạch.
Thư Phàm nhìn từ đầu xuống chân Tú Linh, thậm chí còn quay Tú Linh một vòng, để kiểm tra xem thân thể Tú Linh có bị thương hay sứt mẻ miếng thịt nào không.
Trước hành động khó hiểu của chị gái, Tú Linh đỏ mặt, cau mày hỏi nhỏ, “Chị đang làm gì thế? Chị định biến em thành con hề ở đây hả?”
Thư Phàm vẫn một mực muốn kiểm tra xem Tú Linh có bị thương ở đâu không, nên không quan tâm đến cảm giác xấu hổ của Tú Linh, khi bị chị gái coi là một món hàng hóa trước mặt mọi người xung quanh.
“Chị hai!” Tú Linh giận dỗi kêu lên, “Chị có dừng lại hành động kì cục của mình đi không? Nếu chị mà còn tiếp tục, em sẽ bỏ về cho chị xem.”
“Em không bị thương ở đâu chứ, mấy ngày nay em có gặp phải chuyện gì không?”
“Em không có bị thương.” Đang nói, Tú Linh chột dạ, mắt len lén nhìn chị gái, lòng thầm kêu không ổn. Nếu để Thư Phàm biết được sự thật, đảm bảo Vũ Gia Minh sẽ bị Thư Phàm xông vào tận nhà, đập cho hắn một trận đến bầm dập mặt mũi. Tính cách Thư Phàm từ trước đến nay vốn không biết sợ là gì, cũng nóng tính như lửa, chỉ cần người đó phạm lỗi, thì dù có là ai đi chăng nữa, cũng bị Thư Phàm dùng bạo lực, và cái đầu chứa toàn thuốc và các công thức hóa học, xử đẹp kẻ đó.
Xác minh được là em gái không bị thương tích ở đâu, đang sống rất khỏe mạnh và bình an, tâm trạng bất an của Thư Phàm thả lỏng dần dần.
Ngồi ở phía đối diện, Hoàng Tuấn Kiệt nhếch mép, đôi mắt đen sâu sắc bén nhìn từng đường nét, biểu cảm trên khuôn mặt Thư Phàm. Có thể Thư Phàm không quan tâm đến sống chết của bản thân mình, nhưng không thể không quan tâm đến sự an toàn của em gái và người thân trong gia đình. Xem ra cũng không khó để tìm được điểm yếu của Thư Phàm.
“Ngồi xuống đi!”, Thư Phàm kéo ghế.
Tú Linh mỉm cười, đang định nói lời cảm ơn chị gái, đã mở to mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt.
“Anh…anh là…”
Quay sang nhìn chị gái, tay chỉ vào mặt Hoàng Tuấn Kiệt, Tú Linh ngu ngơ hỏi, “Anh ta là ai? Tại sao anh ta lại ngồi ở đây?”
Hoàng Tuấn Kiệt suýt bị nước cà phê làm cho sặc chết. Chị em gái nhà họ Bạch, không chỉ giống nhau về ngoại hình, mà tính cách cũng không khác nhau bao nhiêu.
“Em không cần biết anh ta là ai, em cứ mặc kệ anh ta là được rồi.”Thư Phàm nhún vai, không thèm giới thiệu Hoàng Tuấn Kiệt với em gái, chẳng những thế còn coi hắn là một khúc gỗ mục không đáng để lưu tâm....