↓↓ Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
“Tại…tại sao anh lại ngủ ở đây?” Tú Linh líu lưỡi, khó khăn bật ra được một câu.
“Tại sao tôi lại không thể ngủ được ở đây?” Vũ Gia Minh thừa hiểu lý do vì sao Tú Linh lại tức tối chất vấn hắn, nhưng hắn vẫn giả vờ không hiểu.
“Còn sao trăng gì nữa, anh có biết tội xông vào ngủ cùng với một cô gái, sẽ bị kiện tội quấy rối tình dục không?” Hạ tay xuống, Tú Linh chỉ thẳng vào mặt hắn, chiếc miệng nhỏ nhắn gằn từng tiếng.
“Cô cũng biết tội quấy rối tình dục, sẽ phải đi tù sao?” Đôi mắt sắc bén lóe sáng, khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc lộ ra vẻ gian sảo.
“Hỏi thừa, anh có biết luật pháp không?”
“Tất cả đều là do cô nói đấy nhé, dù là con trai hay con gái bị quấy rối tình dục thì phạm tội giống như nhau đúng không?”
Tú Linh ngu ngơ không hiểu vì sao hắn lại nói thế, nhưng vẫn gật đầu xác nhận, “Đúng.”
“Tốt.” Vũ Gia Minh hồ hởi, liền hất gọn chăn sang một bên.
Nửa trên người Vũ Gia Minh hoàn toàn không mặc quần áo, chiếc eo thon gọn giống hệt một kiều nữ, cơ bụng săn chắc do chăm chỉ tập luyện thể thao, da trắng hồng không một tì vết, từ cổ cho đến eo ẩn hiện những dấu hôn ngân xanh đỏ trông mê người, một người có thân hình gợi cảm, khuôn mặt đẹp trai như ma quỷ, giờ lại phơi bày ra cảnh xuân với những dấu vết yêu đương vụng trộm, khiến người khác không thể rời mắt, vừa thấy thương yêu muốn nâng niu che chở, lại vừa muốn xông lên cường bạo hắn.
Mặt Tú Linh thoáng chốc đỏ bừng như hơ phải lửa, chiếc miệng nhỏ xinh một lần nữa lại há hốc, đôi mắt to tròn đen láy nhìn như bị thôi miên, đầu óc rỗng tuếch, suy nghĩ hỗn loạn, cơ thể đông cứng.
“Chúa ơi!” Tú Linh rên thầm, hoảng hốt lo sợ những dấu vết kia là do mình gây ra, “Không phải chứ, từ trước đến nay mình đâu có ý nghĩ là sẽ yêu ai đâu, hơn nữa mình làm sao đủ sức quấy rối một chàng trai cao to và khỏe mạnh giống như hắn.” Càng nghĩ, Tú Linh càng thấy tình hình không ổn.
Mặt Tú Linh từ đỏ bừng chuyển sang trắng xanh, cuối cùng là trắng nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, mất mấy giây bàng hoàng mất tinh thần, Tú Linh xê dịch cơ thể, chống hai tay xuống giường, ba chân bốn cẳng muốn chuồn ra khỏi đây.
Vũ Gia Minh xa xầm mặt, không ngờ kế hoạch mà hắn tỉ mỉ vạch ra, tưởng rằng sau khi nhìn thấy những dấu vết mà hắn cố
tình tạo ra để dụ Tú Linh vào bẫy, Tú Linh sẽ sung sướng và vui vẻ chấp nhận yêu cầu của hắn, và xà ngay vào vòng tay hắn, nhưng trái ngược hoàn toàn, Tú Linh chẳng những tái nhợt mặt vì hoảng sợ, mà còn bỏ chạy như bị ma đuổi, từ trước đến nay hắn luôn chán ghét người khác bám riết lấy hắn vì diện mạo bề ngoài và địa vị của hắn. Chẳng lẽ vì thế, nên ông trời mới phái một cô gái không thèm chú ý đến hắn, để trừng phạt tính cách kiêu ngạo và hay tính kế hại người của hắn?
Bàn chân nhỏ bé của Tú Linh, bị túm chặt, ngay lập tức Vũ Gia Minh nằm đè lên người Tú Linh.
“Buông ra! Anh đang làm gì thế hả?” Tú Linh đấm loạn xạ vào ngực hắn, miệng hét ầm lên.
Những cú đấm của Tú Linh chẳng bõ mát xa cho hắn, nên Vũ Gia Minh để cho Tú Linh đấm thoải mái, thậm chí hắn còn khuyến khích, “Cô có thể đấm mạnh tay lên một chút nữa được không?”
“Anh…” Tú Linh nghiến răng, quát to, “Anh muốn gì?”
“Tôi muốn cô chịu trách nhiệm, cô không thể sau khi quấy rối tôi, cô vuỗi tay bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra được.”
“Chịu…chịu trách nhiệm?” Tú Linh lắp bắp, não bộ cố phân tích hàm ý của Vũ Gia Minh khi bắt mình chịu trách nhiệm là gì.
“Đúng thế, nếu cô không chịu trách nhiệm, tôi sẽ kiện cô ra tòa.”
Mặt Tú Linh trắng bệch, khuôn mặt nhỏ bé ướt đẫm mồ hôi, “Từ…từ đã, từ khi nào tôi phải chịu trách nhiệm với anh, hơn…hơn nữa chuyện xảy ra từ lúc tôi ngủ đến giờ, tôi không nhớ gì cả.”
“Cô định trốn tội?” Vũ Gia Minh nguy hiểm nhìn Tú Linh, khuôn mặt hắn dí sát vào khuôn mặt vì sợ hãi mà tái nhợt của Tú Linh.
“Không…không phải, mà là tôi không nhớ được gì cả.” Tú Linh nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc, đầu lầm rầm niệm chú cho mình nhanh chóng biến mất, hay đây chỉ là một cơn ác mộng không có thật.
“Chẳng phải cô đã nhìn thấy bằng chứng rồi còn gì?”
“Cái…cái này…” Tú Linh sợ hãi, ngôn từ lộn xộn, không biết phải phản biện như thế nào để chứng minh mình hoàn toàn trong sạch.
“Nếu cô không chịu bồi thường và chịu trách nhiệm, tôi sẽ đến nói chuyện với hiệu trưởng trường đại học nơi cô đang học, chưa hết tôi còn tìm gặp chị gái cô, bạn bè cô để nói cho họ biết những gì mà cô đã gây ra cho tôi.”
“Không được!” Tú Linh vội vã ngắt lời Vũ Gia Minh, thanh âm nhỏ xíu, “Anh…anh muốn tôi phải bồi thường thế nào?”
Dù bên trong đang khoái trá muốn cười to, nhưng bên ngoài Vũ Gia Minh vẫn nghiêm giọng bảo Tú Linh, “Cô có biết là vì lòng tốt muốn cô được ngủ ngon giấc, nên tôi đã mang cô về nhà tôi không, tôi tưởng cô là một cô gái hiền lành nên mới không phòng bị gì, thật không ngờ trông cô nhỏ bé nhưng lại có sức mạnh lớn như thế, chẳng những cô lột áo của tôi, hôn tôi, cô còn để lại hàng loạt dấu vết trên thân thể tôi, cũng may vật lộn một lúc cô lăn ra ngủ say, nên chúng ta mới không đi quá xa, nếu không tôi đã gọi cảnh sát gô cổ cô vào đồn rồi. ” Càng nói Vũ Gia Minh càng kích động, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ đáng thương và ủy khuất vì bị Tú Linh cường bạo, “Ban đầu khi xảy ra chuyện, tôi đã muốn tống cô vào tù, nhưng nghĩ kĩ lại cô chỉ mới xâm phạm một nửa thân thể tôi thôi, nên tôi tạm thời bỏ qua việc kiện cáo cô, nhưng bù lại cô phải bồi thường về mặt giá trị vật chất và tinh thần cho tôi.”
Tú Linh nghe như sét đánh ngang tai, tự xét bản thân thấy không thể so sánh được với Vũ Gia Minh về cả tài lẫn sắc, hơn nữa hắn đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn Vũ Thị giàu có, thì quan tâm làm gì đến một cô gái không có gì, gia cảnh tầm thường, chỉ duy nhất có được một khuôn mặt dễ thương và khả ái.
Càng nghiền ngẫm, Tú Linh thấy chuyện hắn tính kế để đưa mình vào bẫy là hoàn toàn không có khả năng, mà quên mất rằng Vũ Gia Minh là một tên ác ma, chuyên tìm cách chọc phá người khác, một khi đã lọt vào tầm ngắm của hắn, thì dù có muốn chạy cũng không thoát.
“Thế nào, cô đồng ý với cách giải quyết của tôi chứ?” Vũ Gia Minh cố ý hạ thấp giọng, giống như là bất đắc dĩ mới phải làm thế, và giả vờ là mình có lòng tốt không muốn Tú Linh vướng vào vòng lao lý.
“Tôi…tôi phải trả cho anh bao nhiêu tiền?” Tú Linh kêu khổ, thân thể lạnh băng, tất cả chi phí sinh hoạt một phần do chị gái cho tiền, một phần do bố mẹ gửi lên, còn đâu do bản thân đi làm thêm, nếu Vũ Gia Minh bắt phải trả một số tiền lớn, thì lấy đâu mà đền.
Liếc mắt nhìn Tú Linh, nụ cười thâm hiểm trên khóe môi Vũ Gia Minh càng lúc càng sâu, “Cô có biết ngoài làm Tổng giám đốc tập đoàn Vũ Thị, tôi còn là một người mẫu không?”
“Không biết.”, Tú Linh lắc đầu như một cái máy, mặt mếu sắp khóc, “Hu hu hu! Con phải trả hắn bao nhiêu tiền đây hả trời? Đúng là tai bay vạ gió!” Tú Linh than thầm.
Như không cần biết đến tâm trạng khổ sở của Tú Linh, Vũ Gia Minh tốt bụng tính toán chi phí cho Tú Linh nghe,”Một sô diễn của tôi phải mấy chục triệu, chưa kể tôi còn đi chạy sô mấy nơi, mấy dấu hôn ngân này ít nhất phải mấy ngày mới hết, cô nói thử xem tôi đã mất bao nhiêu tiền vì không đi diễn được, hơn nữa tôi đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn Vũ Thị, thân thể ngàn vàng, làm sao có thể để cho người khác cường bạo được.”...