NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Thiên Thần Nhỏ Của Tôi - Nguyễn Nhật Ánh

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Anh hứa đi!
- Hứa gì?
- Hứa cho em đến đây chơi hoài hoài.
Tôi khịt mũi:
- Cần gì phải hứa! Trước nay mày chẳng đến đây chơi hoài là gì!
Hồng Hoa chớp mắt:
- Nhưng còn mai mốt?
- Mai mốt sao?
- Mai mốt biết đâu anh không cho em đến chơi nữa!
Tôi mỉm cười:
- Làm gì có chuyện đó! Tao mong mày đến chơi với tao thấy mồ!
Hồng Hoa vẫn chưa yên tâm. Nó dòm tôi lom lom:
- Biết đâu mai mốt anh có nhiều bạn mới, lúc đó anh sẽ không chới với em nữa!
Tôi hừ mũi:
- Cần gì phải mai mốt! Bây giờ tao cũng có cả đống bạn vậy! Nhưng tao vẫn thích chơi với mày hơn.
Hồng Hoa lộ vẻ sung sướng:
- Thật không?
- Thật.
- Tại sao anh lại thích chơi với em? – Hồng Hoa nheo mắt tinh nghịch hỏi.
Tôi chép miệng:
- Tại vì mày thích dạo chơi trong vườn như tao. Mày cũng thích nhặt hoa khế thả vào lòng giếng. Mày biết…trèo cây. Rồi…rồi mày cũng thích nằm lăn ra trên cỏ như tao, không sợ dơ quần áo…
Nghĩ ngợi loay hoay một hồi, tôi đâm ra bối rối chẳng biết phải kể thêm gì nữa. Tôi ú ớ vài ba tiếng rồi tắc tịt, đành quay sang Hồng Hoa, nhe răng cười.
Hồng Hoa chắc cũng chẳng cần tôi kể nhiều thêm nữa. Chỉ riêng việc tôi thú nhận tôi thích chơi với nó, và khen nó có nhiều điểm giống tôi, đủ khiến mặt mày nó rạng rỡ lên rồi. Vì vậy, vừa thấy tôi quay sang cười với nó, nó liền đáp lại bằng một nụ cười còn tươi gấp mấy lần nụ cười…ruồi của tôi.
Nhìn nụ cười xinh như hoa của nó, tôi chợt nhớ ra:
- Tao thích chơi với mày còn vì nụ cười lúm đồng tiền của mày nữa. Mày cười dễ thương ghê!
Đang cười, nghe tôi khen, Hồng Hoa lập tức mím môi lại. Nhưng rồi không nhịn được, nó lại bật cười khúc khích. Nhưng lần này, nó ngó lơ đi chỗ khác. Tôi vẫn đứng yên, lặng lẽ nhìn Hồng Hoa từ phía sau. Bất giác tim tôi như thót lại khi những tia nắngchiều đột ngột xuyên qua kẽ lá và phủ quanh mái tóc Hồng Hoa một đường viền sáng lung linh và rực rỡ đến nao lòng. Trước mắt tôi, mái tóc Hồng Hoa dường như đang bốc cháy. Xa hơn nữa mới là hoàng hôn.
Một hôm, Hồng Hoa đến chơi với tôi với một vết bầm trên má.
Thoạt đầu tôi không để ý. Vừa thấy nó ló đầu qua hàng rào, tôi đã mừng rỡ chạy lại, khoe:
- Lẹ lên, tao cho mày xem cái này nè!
- Cái gì vậy? – Hồng Hoa tò mò hỏi, giọng thích thú.
- Con sáọ
- Con sáo sao?
- Thì lại đây đi!
Vừa nói tôi vừa nắm tay Hồng Hoa hấp tấp kéo lại chỗ gốc khế. Chúng tôi chạy chưa tới nơi, con sáo đã nhanh nhẩu cất tiếng chào. Nhưng nó chỉ chào mỗi Hồng Hoa, còn tôi thì nó chẳng thèm đếm xỉa tới. Tôi đã quen với cái trò “nịnh đầm” của nó nên chẳng buồn giận dỗi. Tôi chỉ nhắc:
- Còn tao nữa chi!
Con sáo vừa nhảy nhót vừa liếc tôi, ý chừng đang cân nhắc xem có nên chào tôi không. Sau một hồi lưỡng lự, nó tỏ ra biết điều:
- Chào anh Kha!
Tôi khoái chí, nhắc tiếp:
- Còn cái câu gì tao mới dạy mày hôm qua đó!
Con sáo đứng nghệch mặt, ra chiều ngẫm nghĩ. Dòm bộ tịch của nó, tôi đoán chắc nó đứng tới già cũng không nhớ ra cái câu tôi vừa dạy. Tôi đành phải gỡ bí cho nó:
- Dễ…dễ…dễ…gì?
Như sực nhớ ra, con sáo liền buột miệng:
- Dễ thương ghê!
Chỉ đợi có vậy, tôi quay sang Hồng Hoa, cười toe:
- Nó khen mày đó!
Hồng Hoa nửa thinh thích nửa mắc cỡ. Nó lườm tôi:
- Anh dạy nó câu gì đâu không!
- Vậy mà gì đâu! Nó…
Đang nói, thốt nhiên tôi nhìn sững gương mặt Hồng Hoa, ngạc nhiên hỏi:
- Mặt mày bị sao vậy?
- Bị gì đâu?
Tôi chỉ tay vôi vết bầm trên má nó:
- Vậy mà kêu không! Bầm tím đây nè!
Hồng Hoa đưa tay xoa xoa vết bầm, lúng túng:
- À, cái này là…do em bị té.
Tôi bán tính bán nghi:
- Thật không? Mày té ở đâu vậy?
- Em té ở nhà.
Câu trả lời của Hồng Hoa khiến tôi càng thắc mắc:
- Ở nhà mà té? Tao không tin!
- Thật mà.
- Mày nói xạo! Chắc là mày đánh nhau với ai!
Hồng Hoa chớp mắt: – Em đâu có biết đánh nhau.
Tôi tặc lưỡi:
- Nếu vậy chắc có ai đánh mày.
Lần này Hồng Hoa không cãi. Nó đứng im. Tôi càng nghi:
- Ai đánh mày phải không?
Hồng Hoa vẫn không hé môi. Chỉ có đôi mắt nó rưng rưng. Như vậy đúng là nó bị ai đánh rồi! Tôi nhủ thầm và lo lắng hỏi:
- Ba mày đánh mày phải không?
Hồng Hoa khẽ lắc đầu.
- Hay mày bị mẹ đánh?
Hồng Hoa vẫn lắc đầu.
Tôi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của nó, giọng hoang mang:
- Vậy chứ ai?
Hồng Hoa im lặng một lúc rồi thẩn thờ đáp:
- Anh Quý em.
Tôi thở dài:
- Hóa ra là anh mày! Mày có một ông anh mà tao đâu có biết!
Hồng Hoa khịt mũi:
- Anh Quý không phải là anh ruột em. Anh Quý là con ông bác.
Tôi gật gù:
- Thì ra vậy! – Rồi tôi mím môi, hỏi – Bộ thằng đó hung hăng lắm hả?
Hồng Hoa nhăn mặt:
- Anh em mà anh gọi là thằng đó!
Tôi hừ mũi:
- Tao cứ gọi nó là thằng! Ai bảo nó đánh mày chi! – Tôi liếc Hồng Hoa, mắt nheo nheo – Nó đánh mày thì lần sau nó đến chơi, mày đừng cho nó vô nhà.
- Nhà nào?
- Thì nhà mày chứ nhà nào! Mày hỏi lãng xẹt!
Giọng Hồng Hoa bùi ngùi:
- Em đâu có nhà! Gia đình em hiện nay đang ở đậu nhà ông bác kia mà!
Tôi sửng sốt:
- Chứ nhà mày đâu?
- Thì em đã nói anh nghe rồi! – Giọng Hồng Hoa thoáng lộ vẻ bối rối – Nhà em ở…dưới quê!
Tôi sực nhớ ra:
- À, mày có nói mà tao quên! – Rồi tôi thở dài, chép miệng – Nhà mày khổ quá hén!
Câu nói của tôi có lẽ khiến Hồng Hoa động lòng. Những giọt nước lệ nãy giờ kềm giữ bỗng trào ra khỏi mắt và chảy thành giòng trên má nó. Trước tình cảm đó, tôi không dám nhìn Hồng Hoa mà vội đưa mắt ngó vẩn vơ lên tàng cây mận. Trên đó, những chiếc lá nằm im phắt, không buồn cựa mình, dường như chúng đang lặng lẽ lắng nghe câu chuyện buồn bã của Hồng Hoa.
Mắt vẫn không rời những chiếc lá trên cao, tôi bồi hồi hỏi:
- Sao nó đánh mày?
Tiếng Hồng Hoa sụt sịt bên tai tôi:
- Ảnh giật sách của em, em không cho. Thế là ảnh đẩy em đập mặt vào cạnh bàn.
Tôi nghe Hồng Hoa nói mà bụng cứ tức sôi lên. Không biết làm gì cho nguôi ngoai, tôi quay ra cằn nhằn Hồng Hoa:
- Nó giật sách của mày thì mày cứ đưa đại cho nó! Ai bảo mày giật lại chi cho nó đánh mày!
- Thì những lần trước ảnh giật em đâu có cản. Nhưng đây là cuốn “Cu li lùn” anh cho em mượn.
Tôi hắng giọng:
- Mày ngốc quá! Sách của tao thì cũng như sách của mày thôi. Đọc xong, nó trả lại chứ lo gì!
Hồng Hoa đưa tay quệt nước mắt, nói:
- Ảnh không có trả lại đâu!
Tôi ngạc nhiên:
- Sao lại không trả? Không trả thì nó làm gì?
- Ảnh toàn là đem vứt ở đâu đâu! – Hồng Hoa buồn bã đáp – Có khi ảnh xé đôi cuốn sách rồi ném vào thùng rác.
Tôi nghiến răng:
- Đồ mất dạy!
Khi nỗi tức tối đã lắng dịu bớt, tôi nhìn thẳng vào mặt Hồng Hoa, giọng băn khoăn:
- Chắc là thằng đó nó không ưa mày phải không?
Hồng Hoa lặng lẽ gật đầu.
- Mày có gây sự gì với nó không?
- Không! Em có làm gì ảnh đâu!
Tôi phân vân hỏi:
- Vậy sao nó ghét mày dữ vậy?
Hồng Hoa có vẻ ngần ngừ trước câu hỏi của tôi. Nó ấp a ấp úng định trả lời nhưng rồi cuối cùng nó im bặt. Tôi càng sốt ruột:
- Sao vậy?
Hồng Hoa đỏ mặt, giọng ngập ngừng:
- Ảnh bảo em là đồ…không nhà không cửa, sống bám gia đình ảnh.
Tôi tặc lưỡi:
- Chỉ vậy mà nó ghét mày?
Hồng Hoa cắn môi:
- Ảnh bảo gia đình em dọn đến ở làm nhà ảnh chật chội. Rồi bác em lại hay mua quà cho em. Thế là ảnh bảo bác em thương em hơn ảnh.
Tôi phấp phỏng:
- Như vậy chắc là nó đánh mày hoài?
Hồng Hoa chớp mắt, không trả lời. Nhưng nhìn vẻ mặt dàu dàu của nó, tôi cũng có thể hình dung ra những trò hiếp đáp mà nó phải chịu đựng trong thời gian qua. Tự dưng tôi thấy tội nghiệp Hồng Hoa vô cùng. Tuy nhiên, tôi không thể giúp đỡ gì nó được, ngoài nỗi xót xa dâng ngập lòng tôi. Mãi một lúc lâu, tôi mới ngậm ngùi hỏi:...
« Trước1...11121314Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

Lamborghini Huracán LP 610-4 t