↓↓ Thiên Thần Nhỏ Của Tôi - Nguyễn Nhật Ánh
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Ừ thì mày không lựa.
Hồng Hoa mừng quýnh:
- Vậy là em không ăn gian hén?
Tôi hiền khô:
- Ừ, không ăn gian.
Hồng Hoa hắng giọng:
- Vậy thì anh quay mặt lại đi!
Tôi quay mặt lại và thấy Hồng Hoa đang cười khoe hai cái lúm đồng tiền. Tôi liền nhe răng cười theo, lòng nhẹ nhõm. Nhưng dường như Hồng Hoa muốn làm tôi cụt hứng cho bõ ghét chơi. Nó đột ngột rủ:
- Chơi tiếp hén?
Tôi giật thót, nụ cười biến mất:
- Đá cỏ gà nữa hả?
- Ừ, – Hồng Hoa gật đầu, rồi hình như kịp nhận ra nỗi kinh hoàng trong mắt tôi, nó vội vàng trấn an – Nhưng lần này, hái xong, mình chia đều cọng lớn cọng nhỏ cho hai bên.
Tôi thở phào như người sắp chết đuối vớ phải cái phao. Tuy nhiên, không muốn để lộ cho Hồng Hoa thấy sự mừng rỡ quá đáng của mình, tôi làm bộ gật gù:
- Ừ, mày muốn vậy cũng được!
Hồng Hoa chẳng buồn để ý đến bộ tịch vờ vịt của tôi. Đối với nó, hễ tôi vui là nó vui rồi. Vì vậy, vừa thấy tôi bằng lòng chơi tiếp, nó đã hớn hở nắm tay tôi kéo đi:
- Giờ anh với em đi tìm cỏ gà nữa hén!
Thế là tôi với nó lại lui cui đi hái cỏ gà và đá đến tận tối mịt.
Nhưng trò chơi Hồng Hoa thích nhất vẫn là trò chuyện với con sáo trên cây khế. Con sáo của tôi dạo này tỏ ra thân thiết với Hồng Hoa lắm. Bây giờ không cần tôi phải nhắc, hễ thấy mặt Hồng Hoa là nó bô bô “Chào Hồng Hoa” khiến Hồng Hoa thích chí vô cùng. Gặp tôi, con sáo cũng chào nhưng kiểu chào của nó trông thờ ơ phát ghét. Lúc vui nó nói “Chào anh Kha”, lúc buồn nó kêu “Chào anh Khánh”. Nó cứ lầm lẫn muôn đời.
Hồng Hoa đã dạy cho con sáo thêm nhiều câu mới. Bây giờ con sáo đã nói được “tối rồi”, “cười đi”…Nó còn nói “nghỉ chơi anh ra”. Cứ mỗi lần nó nói câu đó, Hồng Hoa lại ôm bụng cười ngặt nghẽo. Không hiểu sao trước một ông thầy oai phong như tôi, con sáo học tập có vẻ uể oải và lơ đễnh. Ngược lại, trước cái giọng thủ thỉ nghe phát chán của Hồng Hoa, nó lại tỏ ra ngoan ngoãn hết biết. Thậm chí mới đây, Hồng Hoa còn tập cho nó hát. Và khi nghe nó bập bẹ câu “Đào vừa ra hoạ..” trong bản Ca- chiu- sa, tôi đã trố mắt lên vì ngạc nhiên và thích thú.
Trong những ngày này, khu vườn của tôi giống như một thiên đường nhỏ bé. Ở đó, tuổi thơ của tôi và Hồng Hoa đã tình cờ gặp nhau và sự hồn nhiên, tấm lòng trong sáng cùng mối đồng cảm với thiên nhiên đã khiến chúng tôi mỗi ngày thêm quyến luyến nhau hơn.
Suốt một thời gian dài, tôi với Hồng Hoa chỉ chơi loanh quanh ở ngoài vườn. Hồng Hoa chưa bao giờ đặt chân vào nhà tôi và tôi có cảm giác Hồng Hoa dường như e ngại điều đó.
Có lần tôi rủ:
- Tao với mày vô nhà chơi đi!
Hồng Hoa lắc đầu:
- Thôi, em không vô nhà đâu! Chơi ở ngoài vườn thích hơn!
- Nhưng vô nhà tao cho mày xem bể cá của tao. Xem xong, chạy ra liền.
Hồng Hoa tỏ vẻ ngần ngừ:
- Vô sao được mà vô! Mẹ anh biết em chui hàng rào mẹ anh la chết!
Tôi nhún vai:
- Tưởng gì! Nếu muốn cho mẹ tao khỏi la thì dễ ợt! Bây giờ mày chui trở ra rồi chạy vòng đến đằng trước nhà, tao sẽ đón mày vô. Mẹ tao đâu có biết.
Hồng Hoa vẫn lắc đầu:
- Em không vô đâu.
- Sao vậy?
- Thì em không thích chứ sao!
Tôi nổi sùng:
- Bộ mày chê nhà tao hả?
Hồng Hoa chớp mắt:
- Em đâu có chê nhà anh.
- Vậy sao mày không vô nhà chơi?
Hồng Hoa ấp úng:
- Tại em…thích chơi ngoài vườn hơn.
Tôi hắng giọng:
- Thì tao cũng thích chơi ngoài vườn vậy! Nhưng đây là mình vào mình xem bể cá. Xem chút xíu thôi. Rồi lại chạy ra vườn.
Đề nghị của tôi chẳng lay chuyển được Hồng Hoa tí ti. Nó liếc tôi, nói:
- Vậy sao anh không bê bể cá ra đây?
Tôi tức điên:
- Bê sao được mà bê! Bể cá nặng ì, mỗi lần đem đi đâu, tao toàn phải nhờ người lớn bê giùm.
Hồng Hoa chép miệng:
- Vậy thì thôi.
Tôi trố mắt:
- Thôi là sao?
Hồng Hoa tỉnh khô:
- Thôi thì khỏi xem bể cá chứ sao!
Thái độ bướng bỉnh của Hồng Hoa khiến tôi giận phát khóc. Tôi vùng vằng quay mặt đi chỗ khác và không thèm nói chuyện vớ nó suốt cả tiếng đồng hồ. Thấy tôi giận dỗi ghê quá, Hồng Hoa sợ xanh cả mặt. Nó cứ cầm tay tôi lay lay và năn nỉ luôn miệng:
- Thôi đừng giận em nữa!
Hồng Hoa năn nỉ tôi hàng trăm câu, nhưng chẳng có câu nào nhắc đến chuyện vô nhà xem bể cá, vì vậy tôi càng giận và mặt mày mỗi lúc mỗi lầm lì tợn. Chẳng biết làm sao, cuối cùng Hồng Hoa đành phải chạy lại cầu cứu con sáo. Nghe nó xúi giục một hồi, con sáo của tôi liền hùa theo nó, ré lên “cười đi! cười đi!”. Thế là tôi bật cười. Tức ghê!
Lần khác, tôi khoe với Hồng Hoa căn phòng của tôi. Tôi nói:
- Lên phòng tao chơi không? Phòng tao đẹp lắm!
Hồng Hoa nheo mắt:
- Phòng anh có những gì?
Tôi ấp úng:
- Phòng tao hả? Phòng tao cũng chẳng có gì…đặc biệt. Cũng bàn, cũng ghế, cũng tủ…như người ta thôi.
- Vậy sao anh bảo đẹp?
Tôi tặc lưỡi:
- Tao nói đẹp là tao nói chuyện khác. Phòng tao có cửa sổ mở ra vườn.
Hồng Hoa gật gù:
- Vậy là anh ở căn phòng tuốt phía sau?
Tôi vui vẻ:
- Ừ, tao ở căn phòng phía sau. Đứng chỗ cửa sổ phòng tao, mày có thể nhìn thấy rõ những ngọn cây trong vườn.
Hồng Hoa buột miệng khen:
- Thích quá hén!
Tôi liếc nó:
- Mày lên chơi không?
Hồng Hoa không trả lời câu hỏi của tôi. Nó trầm ngâm một lát rồi lại hỏi:
- Cửa sổ phòng anh có nan hoa bằng sắt không?
- Có.
- Nan hoa bằng ngôi sao phải không?
- Ừ. Sao mày biết? – Tôi ngạc nhiên.
Hồng Hoa cắn môi:
- Em chỉ đoán vậy thôi! Nhà bạn em cũng có khung cửa sổ y hệt vậy.
Tôi tò mò:
- Nhà bạn mày ở đâu?
- Ở đằng kia kìa! – Hồng Hoa vung tay chỉ bâng quơ ra đường theo cái kiểu cách mơ hồ trước nay của nó rồi không để tôi kịp gặng hỏi, nó nói tiếp – Nhà bạn em cũng hai tầng, có cầu thang hình vòng cung chạy sát tường.
Tôi reo lên:
- Cầu thang nhà tao cũng in hệt như vậy! Ngộ quá hén!
Hồng Hoa nhún vai:
- Thì em đã bảo hai ngôi nhà giống nhau mà lại!
Tôi hắng giọng:
- Thế mày có biết cầu thang nhà bạn mày có bao nhiêu bậc không?
- Sao lại không biết! Lần nào lên xuống cầu thang mà em chẳng đếm!
Tôi hồi hộp:
- Thế bao nhiệu bậc?
- Hai mươi bốn bậc.
Tôi thè lưỡi:
- Đúng là nhà bạn mày giống hệt nhà tao. Cầu thang nhà tao cũng hai mươi bốn bậc.
Từ khi phát hiện ra Hồng Hoa có một người bạn và người bạn của nó lại có một ngôi nhà xinh đẹp không khác gì ngôi nhà của tôi, tự dưng tôi đâm ra cụt hứng, không tha thiết đến chuyện rủ Hồng Hoa vào nhà chơi nữa. Tôi định khoe khoang căn phòng của mình, hóa ra nó đã từng chơi hằng giờ trong một căn phòng giống y như vậy. Đang chán nản, chợt tôi sáng mắt lên:
- Nhưng cửa sổ ở nhà bạn mày chắc gì mở ra vườn?
- Cũng mở ra vườn.
Câu trả lời thản nhiên của Hồng Hoa khiến tôi thất vọng ghê gớm. Tôi hỏi, giọng chán nản:
- Nhà bạn mày cũng có vườn giống như nhà tao hả?
- Ừ.
Tôi cố vớt vát:
- Nhưng khu vườn của tao dù sao cũng đẹp hơn chứ?
Hồng Hoa lắc đầu:
- Hai khu vườn đẹp bằng nhaụ
Thấy Hồng Hoa không chịu bênh vực khu vườn của tôi, tôi nổi dóa:
- Vậy sao mày không chơi ở nhà bạn mày, đến đây làm chi?
Hồng Hoa thở dàị Nó nói, giọng buồn thiu:
- Từ lâu rồi bạn em đâu còn ở đó nữa!
Tôi trợn tròn mắt:
- Ủa sao vậy? Bộ bạn mày bán nhà dọn đi nơi khác hả?
Hồng Hoa không đáp mà lặng lẽ nhìn xuống đất. Bao giờ buồn bã, nó cũng nhìn xuống đất. Tôi nhìn nó, giọng bâng khuâng:
- Nếu bạn mày đã bán nhà thì mày đến đây chơi với tao, có gì mà phải buồn!
Hồng Hoa ngước nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh:
- Anh cho em đến đây chơi hoài hoài nghen?
- Ừ, chơi hoài hoài!...