XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Bước Qua Yêu Thương Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Nam Lâm đưa mắt nhìn Trúc Diệp tiến lại phía mình. Rồi lại nghe cô nói:
- Anh Nam Lâm.
Nam Lâm vội vàng nắm tay Trúc Diệp thành khẩn:
- Trúc Diệp. Anh xin lỗi! Thật sự xin lỗi em.
Trúc Diệp bỗng dưng ngả người vào bờ ngực Nam Lâm khiến anh không thích ứng kịp mà đờ người ra. Rồi cô ấy đưa tay mân mê lấy bàn tay của anh và nói:
- Em không biết cảm xúc của mình lúc này là gì nhưng…Anh Nam Lâm, em thấy rất hạnh phúc.
Nam Lâm không tin vào những điều cô nói. Liền đỡ người cô dậy, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi:
- Còn An Lâm?
Nói đến anh trai anh, bỗng dưng đôi mắt cô lại trùng xuống. Khuôn mặt tươi vui ban nãy giờ thay vào đó là vẻ trầm buồn đến khó tả. Hình như cô ấy đang đau khổ cái gì đó:
- An Lâm. Thực ra em rất yêu anh ấy…
Nam Lâm thất vọng tột độ. Thì ra là vậy. Tâm tư và trái tim của cô ấy mãi mãi chỉ trao cho An Lâm mà thôi. Còn với anh, chỉ là một tình cảm nhất thời và bồng bột. Sớm muộn gì nó cũng bị mai một theo thời gian.
Cố kìm nén cơn đau và một chút gì đó tức giận lại trong lòng. Anh hờ hững nhếch khóe môi lên cười rồi tựa vào thành giường. Với lấy bao thuốc trong túi áo và châm một điếu. Làn khói xám tỏa ra che lấp cả khuôn mặt. Mập mờ như muốn hòa làm một. Rồi anh nói lạnh lùng:
- Chỉ cần em không hận anh là tốt rồi. Cũng muộn rồi đấy. Em đi làm đi.
Trúc Diệp thở dài:
- Còn anh?
- Anh sẽ đi sau. Chìa khóa, anh cũng sẽ cầm một cái.
Là ý gì? Anh ấy đang nói đến vấn đề hai người sẽ ở chung hay sao?
Trúc Diệp lo lắng và bàng hoàng. Không thể như vậy, nếu để bố mẹ và An Lâm phát hiện ra, cô sẽ chết mất. Nhất định là cô sẽ không sống nổi với họ. Đặc biệt là với mẹ cô.
Không phải là cô sợ bị đánh mắng mà là sợ ánh mắt thất vọng của mẹ cô. Nếu làm như vậy có nghĩa là cô đã phá hạnh phúc của bà. Cô không muốn.
Như đoán được nét sợ hãi trong ánh mắt của Trúc Diệp. Nam Lâm thấy trong lòng đau thêm một ít. Với cô, anh rốt cục là cái gì đây?
- Em không cần phải lo. Anh sẽ không nói chuyện này cho ai biết đâu. Vả lại, anh cũng vẫn còn muốn sống trước mặt bố.
Trúc Diệp không nói gì vội vàng buộc lại tóc rồi xách túi ra khỏi nhà. Trong đầu cô là một mớ hỗn độn bùng nhùng.
Vừa bước đến công ti.
Dương Thùy hôm nay đã đi làm. Trông cô có vẻ tiều tụy đi rất nhiều. Nhưng không vì thế mà làm cô mất đi vẻ quyến rũ. Dáng người mảnh mai vẫn còn những đường cong tuyệt mĩ. Mái tóc cắt ngắn để lộ ra khuôn mặt trái xoan rất trẻ trung và năng động. Vừa gặp Trúc Diệp đi thẫn thờ đằng xa cô đã sởi lởi chạy tới:
- Chị Trúc Diệp!
Trúc Diệp cũng như bất ngờ về sự xuất hiện của Dương Thùy. Cô liền vứt bỏ bộ mặt u sầu mà nói:
- Em ra viện rồi à? Nghe Mạnh Đức nói em ốm nặng.
Giờ đây nghe thấy tên Mạnh Đức là Dương Thùy lại thấy rùng mình. Cô chau mày lại:
- Em khỏi rồi. Lần sau em nghỉ chị đừng báo cáo với anh ta nhé. Em thà để mất lương còn hơn.
Trúc Diệp mỉm cười nghiêng đầu nói:
- Chị có muốn cũng không được. Em cứ nghỉ một ngày là anh ta lại hỏi chị mười lần. Há chẳng phải là muốn ép chị nói ra hay sao?
Dương Thùy không nói được gì nữa vội vàng xụ mặt xuống. Nhìn rất đáng yêu.
Vừa hay, lúc bước vào thang máy lại gặp Mạnh Đức.
Dương Thùy nhìn thấy anh ta trong đó thì liền mất hứng. Cô không vào nữa mà đứng lại ở ngoài.
Trúc Diệp hiểu tình cảnh lúc đó nên vội vàng kéo tay Dương Thùy vào rồi tươi cười nói:
- Sao thế? Muốn đi cầu thang bộ hay sao?
Dương thùy không nói gì. Cô khẽ đưa mắt liếc Mạnh Đức một cái. Chợt phát hiện ra dạo này anh ta rất phong độ. Hơn xưa rất nhiều. Người ta nói nếu bạn thấy một người đàn ông “bỗng nhiên” trở lên đẹp trai và phong tình, chắc chắn anh ấy đang muốn thể hiện với một cô nàng nào đó mà anh ta đã yêu.
Ngặt nỗi Dương thùy lại nghĩ rằng Mạnh Đức đã để ý đến một cô nàng khác. Trong lòng không giấu nổi sự ghen tức mà nói bóng gió:
- Đi làm cần gì phải xức nước hòa nồng nặc đến tắc cả mũi như thế này.
Trúc Diệp quay ra nhìn Mạnh Đức. Anh ta cũng đang trong tình thế dở khóc dở cười.
- Dương Thùy. Nếu em thích anh có thể tặng em một lọ.
- Khỏi. Tôi đây cần gì phải dùng đến mấy thứ ngụy trang để đánh lừa người khác.
Cả Mạnh Đức và Trúc Diệp đều nhận ra là Dương Thùy đang ghen. Họ chỉ tủm tỉm cười với nhau mà không nói gì. Sợ nói trúng tim đen cô nàng sẽ thẹn quá mà hóa rồ. Tức giận lên lại khiến mọi chuyện rắc rối.
Bước ra khỏi thang máy.
Trúc Diệp chào hai con người ngốc nghếch kia rồi vào phòng làm việc. Cô thấy hơi lo lắng vì vẫn chưa làm xong mấy bản báo cáo. Sợ là sếp sẽ chỉ trích nên cô đành phải nói dối:
- Thưa giám đốc. Hôm qua mẹ tôi ốm nên không thể hoàn thành báo cáo cho ông được.
Vị giám đốc tuổi trung niên tính tình cũng rất phóng khoáng. Nghe thấy Trúc Diệp nói vậy ông tỏ rõ thái độ quan tâm:
- Vậy à? có nặng lăm không?
Trúc Diệp đành nhắm mắt nói dối tiếp:
- Không sao đâu ạ! Hôm nay bà đỡ rồi.
- Ừ. Cô nhớ việc mà tôi bảo dạo trước chứ?
- Việc công ti ta sẽ gặp đối tác phải không ạ?
- Đúng. Hôm đó, nghe chừng tôi bận công tác. Cô có thể đi thay tôi không?
Trúc Diệp sao dámtừ chối:
- Dạ được.
- Quyết định vậy đi.
Trúc Diệp ngồi trước bàn máy tính thẫn thờ suy nghĩ. Rốt cục tình cảm của cô đối với Nam Lâm là gì? Tại sao khi trải qua cùng anh ấy cô lại không có cảm giác gì là mất mát? Ngược lại, cô còn rất vui.
Với An Lâm, cứ nghĩ đến anh ấy cô vừa đau mà lại vừa thẹn. Sợ rằng cô không còn mặt mũi nào mà nhìn anh ấy nữa. Trinh tiết cô cũng trao cho Nam Lâm mất rồi, cô còn có tư cách theo đuổi anh ấy hay sao? Huống hồ trước đó cô cũng chỉ là một người em gái của anh ấy mà thôi.
Một bản nhạc cất lên. Là tiếng chuông điện thoại của cô.
- Anh An Lâm, có chuyện gì không?
- Chiều nay, anh muốn chúng ta có thể ăn cơm cùng nhau. Được không?
Nghe thấy câu này, Trúc diệp lại cảm thấy khó thở, trái tim như dồn dập khiến cô không thể kiểm soát. Có phải là cô đang vui sướng hay không?
- Chiều nay ạ? Ăn ở đâu hả anh?
Phía bên kia im lặng hồi lâu rồi như để suy nghĩ rồi mới nói:
- Ăn ở nhà em đi. Chúng ta sẽ làm cơm.
Trúc Diệp mỉm cười rồi trả lời:
- Dạ được.
* * *
Buổi chiều.
Trúc Diệp vào siêu thị chọn mấy loại thức ăn rồi đứng ở cửa chờ An Lâm đến đón. Cô tưởng tượng mình như là một người vợ của anh ấy. Rồi lại khẽ mỉm cười trước ý nghĩ đó.
Khi nghĩ, cô thấy mình hạnh phúc. Giống như thời điểm đêm hôm qua.
Một lúc sau, An Lâm lái xe đến. Anh đi xuống mở cửa xe cho cô. Khi hai người đã yên vị, anh quay sang Trúc Diệp nói:
- Có nên mời Nam Lâm đến ăn không? Lâu lắm ba người chúng ta không ăn cùng nhau rồi.
Trúc Diệp nghe thấy thế vội vàng ngăn cản:
- Không, đừng – Rồi cô lại cảm thấy mình hơi thái quá nên cũng dịu giọng lại – Em không mua đủ thức ăn. Vả lại…em cũng muốn bữa ăn này chỉ có hai chúng ta thôi....
« Trước1...2829303132...53Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ